9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Vũ Lý kỳ quái hỏi: “Ngũ bảo, em đã nghĩ đến hậu quả này, vậy vì sao lại muốn tham gia cái trò chơi này? Em không sợ bị đánh sao?”
Thật ra nhóc cũng từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ bất quá nhóc vẫn ôm một chút tâm lý may mắn mà thôi, cho rằng bọn nó sẽ không thể nào xui xẻo như vậy, vừa ra đường liền gặp được những người xấu kia.

Lục Tấn Khang rất bình tĩnh: “Em chỉ muốn thách thức bản thân mình một cút mà thôi.

Anh hai, anh không cảm thấy cứ luôn ở trường học tập những tri thức đơn giản kia thì rất nhàm chán sao? Cuộc sống thì ngẫu nhiên phải có một chút kích thích mới được.

Cuộc sống của em và Lục bảo ở nhà họ Long đầy kích thích luôn đó!”
“Là sao? Các em cũng thường xuyên lén chạy ra ngời như vậy à?”
Sự tò mò của Lục Vũ Lý lập tức bị câu lên.


Nhớ tới những chiến tích vĩ đại của mình và anh trai ở nhà họ Long, trên khuôn mặt của Lục Vũ Bách lộ ra một chút đắc ý nho nhỏ: “Lén đi ra ngoài tính là gì? Chúng em còn thường xuyên mang người ra ngoài đánh nhau cơi Người của cả một vùng thôn Diêm kia ai mà không biết bọn em là cậu hai cậu ba của tập đoàn Long Uy?”
Lời nói của nhóc thành công thu được một cái trợn mắt của bố mình.

Bởi vì đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng cho nên cổng rạp chiếu phim Oscar rất nhanh đã trở nên hỗn loạn, xe của mấy người Mạc Hân Hy bị ngăn ở năm trăm mét bên ngoài.

Đợi đến khi cô xuống xe đi bộ tới, chuyện bên này trên cơ bản đã xử lý xong.

Bởi vì dính líu đến mưu sát, ngoại trừ Cảnh sát giao thông ra thì cảnh sát hình sự của Hà thành cũng tới.

Bọn họ hỏi thăm tình tiết, sau khi xác định được thân phận của người lái xe đã tử vong thì liền đem cả xác cae xe của Thạch Thiên Bằng đều kéo về đồn.

Lục Khải Vũ cùng Tùng bị gọi vào đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình làm bảng tường trình.

Khúc Lăng Cường được xe cấp cứu nhanh chóng đưa đi.

Lục Khải Vũ nhìn thấy Mạc Hân Hy một mặt mỏi mệt thở dài một hơi nói: “Em mang theo mấy đứa nhỏ về trước chờ anh, anh đi nói với cảnh sát về chuyện hôm nay rồi sẽ quay lại ngay.

Để bọn nó ở phòng sách hối lỗi đi!”

Nhìn thấy hiện trường thảm thiết như vậy, khi Mạc Hân Hy vừa mới tới cũng đã nghe được những người xung quanh bàn tán, mấy tên nhóc này thật sự là quá đáng lắm rồi.

Xem ra không dạy bảo lại là không được, nếu như chuyện như vậy cứ tiếp tục tiếp diễn vậy thì khi lớn lên không biết còn có thể làm đến như thế nào?
“Được, em biết rồi Sau khi Lục Khải Vũ đi, cô lạnh mặt chậm rãi đi về phía các con.

Lục Vũ Tuấn lúc này còn đang lo lắng cho người cậu vừa mới được xe cấp cứu đưa đi của mình.

Nhìn thấy Mạc Hân Hy, nhóc chạy tới ôm lấy cô.

Khi nhìn thấy mẹ, sự sợ hãi cộng thêm sự lo lắng cho Khúc Lăng Cường đang dồn nén trong lòng nhóc như bị phá vỡ trào tuôn ra, nhóc khóc òa lên.

“Mẹ, sao chú của con lại ngất xỉu vậy, làm sao bây giờ? Cậu ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Tam bảo Lục Vũ Tuấn khóc đến đau lòng cực kỳ, Mạc Hân Hy muốn trách cứ bọn nhóc, nhưng lời lại nghẹn trong cổ họng không nói ra được.

Cô thở dài, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Vũ Tuấn: “Con đừng lo lắng, mẹ sẽ lập tức phái người đi bệnh viện nhìn xem, chúng ta về nhà trước chờ tin tức có được hay không?”

Dưới sự an ủi của cô, Lục Vũ Tuấn lúc này mới ngừng khóc khóc.

Khi Mạc Hân Hy mặt lạnh mang theo mấy đứa nhóc gây rắc rối này về tưới nhà, thời gian đã gần tám giờ tối.

Lưu Mãn nhìn thấy bọn họ trở về thì nhẹ nhàng thở ra: “A Di Đà Phật, cuối cùng cũng trở về bình an vô sự, đồ ăn đã làm xong rồi, đói bụng không, nhanh đi rửa tay một cái rồi ăn cơm đi!”
Mạc Hân Hy thanh âm mỏi mệt: “Chị họ, mấy đứa Minh Húc đâu rồi? Để nó dẫn mấy em gái ăn trước đi, còn về mấy tên nhóc này..”
Vừa nói, cô vừa nhìn thoáng qua mấy đứa con gây họa, giọng nói nghiêm khắc mà lạnh lùng: “Buổi tối hôm nay, bọn nó không cần ăn cơm.

Đi phòng sách đứng ngay ngắn ở đó cho mẹ, chờ bố các con trở về sẽ dạy bảo lại các con cho tốt!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi