Thật ra cô bé cũng rất muốn ở lại cùng chơi đùa với các anh trai, thế nhưng, ở nơi này của anh trai có rất nhiều người, cô bé có chút sợ hãi, sợ mình không cẩn thận lại chọc cho bọn họ không vui.
Vì vậy, Bảo Châu lựa chọn để trở về nhà.
Lục Tấn Khang cũng không làm khó cô bé: “Được rồi, vậy em về trước đi, lát nữa anh sẽ sai người ta đưa quà tới cho em”
“Vâng, được! Cảm ơn anh Tấn Khang!”
Sau khi nói lời tạm biệt với Lục Tấn Khang, Diệp Bảo Châu bị bố là Diệp Minh Quân bế đi.
Trưởng thôn cùng với gia đình cán bộ trong thôn cùng nhau mang theo các loại thịt, rau củ, trái cây đi tới nhà Vương Kỳ, giúp Vương Kỳ nấu cơm cho cả nhà Lục Khải Vũ bọn họ.
Mấy thằng nhóc lại cùng Vương Niệm Đơn đến tham quan phòng công chúa của cô.
Lục Tấn Khang đi ở phía sau cùng.
Mạc Hân Hy đưa tay kéo cậu bé lại: “Ngũ Bảo, lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Là một người mẹ, thái độ của con trai cô đối với Diệp Bảo Châu khiến cô cảm thấy có chút bất an.
Nếu như chỉ đơn giản là vì lòng tốt, cảm thấy người ta đáng thương, muốn quan tâm đến con bé, bảo vệ con bé.
Như vậy, hai vợ chồng bọn họ hẳn sẽ giơ hai tay đồng ý.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Thế nhưng, nếu như còn có những lý do khác, hoặc vì một số việc từng xảy ra của thời thơ ấu gây ra vấn đề tâm lý, vậy thì vợ chồng bọn họ chắc chắn phải coi trọng nó trước tiên.
Cô kéo Lục Tấn Khang đến phòng làm việc của nhà Vương Kỳ, đóng cửa lại.
Lục Tấn Khang nghi ngờ nhìn cô một cái: “Mẹ ơi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Mạc Hân Hy nắm tay con trai ngồi xuống: “Không, Ngũ Bảo, mẹ chỉ có một số việc nghĩ mãi mà không ra, nên muốn hỏi con một chút mà thôi”
“Có chuyện gì vậy ạ? Có phải mẹ và bố cảm thấy con đối xử với Bảo Châu quá tốt rồi? Không thương lượng với hai người mà đã đồng ý sắp xếp công việc cho Diệp Minh Quân?”
Con trai thông minh như vậy, cô còn chưa kịp mở miệng, đã đoán ra được cô muốn nói cái gì, Mạc Hân Hy lập tức cảm thấy có chút nghẹn lời, dừng lại một chút mới nói: “Đúng vậy, mẹ và bố của con đều cảm thấy rất kỳ lạ?”
“Ngũ Bảo, từ trước đến nay tính tình của con vẫn luôn lạnh nhạt, ngoại trừ anh chị em trong nhà mình, chưa bao giờ quan tâm, bảo vệ đối với những người khác như vậy, mẹ rất muốn biết, vì sao con lại đối xử khác biệt như vậy với Diệp Bảo Châu này?”
Lục Tấn Khang ngẩng đầu nhìn Mạc Hân Hy một cái, sau đó lại cúi đầu, rất lâu sau mới nói: “Mẹ ơi, con cũng không biết vì sao nữa! Khi con nhìn thấy em ấy, đó là ngày mẹ của em ấy qua đời và được chôn cất.
Con đột nhiên nhớ tới Lục Bảo và con khi còn bé, chúng con cũng không có mẹ bảo vệ, mỗi ngày đều bị người ta bắt nạt.
Con đột nhiên cảm thấy em ấy rất giống với chúng con lúc đó.
Rất đáng thương!”
“Được rồi, Ngũ Bảo, đừng nói nữa, đều là do bố mẹ không tốt đã để cho con và Lục Bảo phải chịu khổ từ khi còn nhỏ” Lời nói của con trai khiến trong lòng Mạc Hân Hy đau đớn một trận, cô vội vàng ôm con trai vào lòng mà an ủi.
Lục Tấn Khang nằm trong lòng mẹ, giọng nói buồn bã lại ẩn chứa một chút không hiểu nổi: “Mẹ ơi, con cũng không nói rõ được mình bị sao vậy? Kể từ khi gặp Bảo Châu, con thường xuyên gặp phải một giấc mơ rất kỳ lạ”
“Giấc mơ kỳ lạ?” Mạc Hân Hy cúi đầu nhìn về phía con trai một cách rất nghỉ ngờ.
Lục Tấn Khang gật gật đầu rất nghiêm túc: “Đúng vậy, con thấy mình đang ở trong một khu rừng hoa đào, xung quanh đều là sương mù đầy trời, cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn luôn có một cô bé đang khóc gọi con.
Anh Tấn Khang, anh Tấn Khang, cứu em, cứu em! Anh nói dối, anh nói dối”.