9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Minh Húc cũng không nhịn được mà mở miệng nói: “Ngũ Bảo, không phải anh cả nói gì em, nhưng mà em như vậy quá không có suy nghĩ rồi.

Em gái ruột thịt của mình cũng luyến tiếc không mua cho một con gấu bông đẹp như vậy, lại cố ý tặng cho một cô bé mới quen chưa tới một năm, mấy đứa Vũ Tuệ tức giận với em cũng đáng lắm”
“Đúng vậy, đúng vậy, em gái ruột của mình thì không thương, lại muốn đi thương con cái nhà người khác.

Anh năm, em thay mặt các em gái khinh bỉ anh!” Nhóc mập Lục Vũ Bách đứng về phía các em gái mình.

Lục Vũ Lý nói: “Hai đứa thì biết gì? Em gái làm sao có thể so sánh với vợ mình được, anh thấy rõ ràng Ngũ Bảo đã coi trọng Bảo Châu kia rồi, muốn nuôi lớn lên rồi sau này lấy làm vợ luôn đó!”
Lời nói của Lục Vũ Lý vừa thốt ra xong, đã lập tức bị các anh chị em mình ghét bỏ.

Anh cả Lục Minh Húc trừng mắt nhìn cậu bé một cái: “Nhị Bảo, sao.

lại nói như vậy được.


Cái gì mà vợ với không phải vợ, chúng ta mới bao nhiêu tuổi? Hãy cẩn thận em mà nói hươu nói vượn, bố mẹ lại đánh em đấy!”
Lục Vũ Bách vội vàng kéo các em gái đi ra phía ngoài: “Suy nghĩ của anh hai quá không lành mạnh rồi, chúng ta đừng chơi với anh ấy nữa.”
Lục Vũ Tuấn cũng cười nhạo Lục Vũ Lý: “Anh hai, anh nói những lời gì vậy? Sau này đừng nói nữa nha!”
Lục Vũ Lý không vui: “Anh đã nói gì chứ? Tất cả những gì anh nói đều là sự thật.

Ngũ Bảo, em nói xem, có phải em nghĩ như vậy không”
Nói xong, cậu bé tới trước mặt Lục Tấn Khang lại hỏi.

Lục Tấn Khang nhìn cậu bé một cái: “Đầu óc của anh bị bệnh rồi!
Tránh ra đi!”
Nói xong, Lục Tấn Khang đi ngang qua bên cạnh cậu bé, hoàn toàn là lười để ý tới cậu bé.

Lục Vũ Lý tức giận đến nỗi giậm chân: “Anh đang nói sự thật mà, tại sao lại không ai tin anh!”

Trong ngôi nhà nhỏ của Diệp Minh Quân, khi nhân viên khách sạn đưa con gấu bông cực lớn kia tới, vẻ mặt của Mã Tư Khiết và Tôn Mỹ Dao đều tràn đầy kinh ngạc.

“Đây là…?” Mã Tư Khiết hỏi.

“Đây là món quà của cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi tặng cho bạn nhỏ Diệp Bảo Châu!” Nhân viên công tác đi thẳng đến trước mặt Diệp Bảo Châu, đưa gấu bông cho cô bé.

Bảo Châu ôm lấy con gấu bông còn cao hơn cô bé một chút, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Chú ơi, giúp cháu cảm ơn anh Tấn Khang nhé!”
Sau khi nhân viên công tác rời đi, cô bé vui mừng ôm lấy con gấu bông vừa chuẩn bị trở về phòng, đặt con gấu bông trên giường nhỏ của mình! Tôn Mỹ Dao lại thẳng thừng chạy tới, một tay cướp đi con gấu bông kia.

“Diệp Bảo Châu, đưa con gấu bông này cho chị mượn chơi mấy ngày đã” Cô bé kia nói cực kỳ hùng hồn, không áy náy gì.

Lần này Bảo Châu dù thế nào cũng không chịu nhượng bộ: “Không được, đây là của anh Tấn Khang đưa cho em, em không thể cho chị được!”
Trong lúc nói chuyện, Bảo Châu bốn tuổi thẳng thừng đi tới kéo.

chân con gấu bông, dùng sức giành trở về.

Mã Tư Khiết liền đi tới, đẩy cô bé ra: “Không phải chỉ có một con gấu bông thôi sao? Đưa cho chị của con chơi mấy ngày trước đã? Bảo Châu, một đứa trẻ ngoan không thể nào ích kỷ như vậy được!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi