Thấy Mạc Hân Hy đuổi theo đứa nhỏ, Lục Khải Vũ kéo theo ba cô con gái chạy theo: “Bà xã, em hãy cẩn thận, coi chừng ngã!”
Mã Tư Khiết và con gái bị bọn họ bỏ rơi trước cửa khách sạn.
Cô ta híp mắt nhìn một nhà Lục Khải Vũ, cô ta không thể từ bỏ một cách dễ dàng vậy đâu.
Diệp Bảo Châu xấu xí, ốm yếu mà có nhóm cậu chủ Lục chơi cùng, còn tặng quà, rồi vì nó mà sắp xếp công việc cho Diệp Minh Quân.
Còn đứa con gái của cô ta trắng nõn, đáng yêu hơn Diệp Bảo Châu nhiều nên lí nào có chuyện cậu chủ nhỏ ghét con bé.
Chắc chăn là vì chuyện hôm qua, nhóm cậu chủ nhỏ vẫn còn tức giận!
Nghĩ như thế, con mắt cô ta đảo vài vòng, kéo con gái trở về nhà.
Bảo Châu vừa mới rời giường, Lý Cẩm Lan đang chải đầu cho cô bé, Diệp Minh Quân cố tình mua sữa bò và bánh mì cho con gái.
Bây giờ con bé chính là ngôi sao may mắn của anh ta, chỉ cần anh ta chăm sóc tốt cho con gái, cậu chủ Lục sẽ rất vui, mà cậu chủ Lục vui thì công việc của bản thân sẽ thuận lợi.
Mã Tư Khiết về đến nhà, liếc mắt đã thấy bánh mì và sữa bò trong tay anh ta.
“Mỹ Dao vẫn chưa ăn sáng đấy! Bánh mì với sữa bò ở đâu ra hả?
Đưa cho Mỹ Dao một phần đi!” Cô ta nói với Diệp Minh Quân.
Diệp Minh Quân liếc cô ta và bảo: “Tiền ông kiếm trước đây không phải đưa hết cho cô à? Muốn ăn thì tự mua, đây là đồ mà tôi mua cho Bảo Châu.
Cô chăm sóc hai đứa, vì sao mà con gái cô trắng béo khỏe mạnh còn Bảo Châu lại ốm yếu như vậy hả?”
Mã Tư Khiết nén cơn tức: “Diệp Minh Quân, vậy là anh chỉ mua một phần cho con gái của mình à!”
Diệp Minh Quân gật đầu: “Đúng rồi, tôi chỉ mua cho Bảo Châu nhà chúng tôi thôi, thế nào? Mẹ tôi còn không nỡ ăn!”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau.
Bảo Châu hiểu chuyện bẻ nửa ổ bánh mì đưa cho Tôn Mỹ Dao: “Chị ơi, em cho chị một nửa nè!”
Tôn Mỹ Dao lấy cái bánh trong tay cô bé và vứt xuống đất: “Ai muốn ăn đồ thừa của mày hả! Thứ nuôi phí tiền!”
Diệp Minh Quân biến sắc, nổi giận mắng Tôn Mỹ Dao: “Thái độ của mày là sao? Mày nói ai là thứ nuôi phí tiền? Tao thấy mày mới là thứ nuôi phí tiền, không muốn ở đây thì biến khuất mắt tao.
Vê bên cạnh bố mày đi”
Trước đó Diệp Minh Quân vẫn hơi sợ Mã Tư Khiết nên đối xử Tôn Mỹ Dao còn tốt hơn Bảo Châu, chưa bao giờ lớn tiếng mắng cô bé.
Tôn Mỹ Dao bị mắng thì “oa” một tiếng, nằm trên mặt đất khóc lóc.
ăn vạ.
Diệp Minh Quân bực mình, anh ta còn định mắng Tôn Mỹ Dao nữa, chợt hàng xóm qua nói: “Minh Quân, quản lý La gọi cậu đi đến khách sạn kìa, bảo là muốn bàn công việc!”
Hai mắt Minh Quân sáng bừng, chẳng quan tâm đến Tôn Mỹ Dao: “Được, tôi lập tức đi ngay, cảm ơn nhiều!”
Sau đó, anh ta kiêu ngạo liếc nhìn Mã Tư Khiết: “Tốt nhất cô bảo.
con gái cô ngoan ngoãn chút đi, chớ trêu chọc Bảo Châu, nếu công việc ông đây có chuyện xấu thì người đầu tiên tôi không tha chính là cô!”
Nói xong, anh ta dặn mẹ mình là Lý Cẩm Lan hãy chăm sóc Bảo Châu cho tốt rồi anh ta đi thay đồ, vui vẻ chạy tới khách sạn tìm La Đức Tín.
Sau khi anh ta, Mã Tư Khiết kéo con gái đứng dậy.
Năm nay cô ta cũng đã ba mươi tuổi, không trình độ, không việc.
làm.
Mấy chị dâu bên nhà mẹ đẻ cũng chẳng muốn chứa cô ta, La Trại Câu có công ty đầu tư, trong nhà trồng nhiều cây ăn quả đến vậy, chắc chắn thời gian tới nó sẽ càng ngày càng tốt..