9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Cả đám trẻ đều quay đầu nhìn cái cần câu trong tay Lục Tấn Khang, chỗ lưỡi câu là một con cá trắm cỏ nhỏ.

Lục Tấn Khang câu được cá lần đầu tiên trong đời nên vô cùng phấn khích, cậu bé cẩn thận thu cần, gỡ cá xuống, đặt cá vào trong thùng nhỏ đã chuẩn bị sẵn.

Lục Khải Vũ cổ vũ mấy đứa con còn lại: “Ngũ Bảo đã câu được cá rồi.

Các con phải cố gắng lên nhé!”
Đám trẻ được cổ vũ đều nhanh chóng ngồi xuống ghế nhỏ bên bờ sông.

Sau đó Lục Minh Húc và Lục Vũ Tuấn cũng nhanh chóng câu lên được hai con cá nhỏ nữa.

Lục Vũ Lý thấy thế thì không phục, bíu môi nói nhỏ: “Mình không tin đường đường là một người đẹp trai chói mắt như mình lại câu không nổi một con cá”
Ai ngờ cậu bé vừa nói xong thì bên chỗ Lục Tấn Khang lại câu được con cá thứ hai.

“Con lại câu được một con nữa này, bố mẹ, mọi người thấy không?
Con lại câu được một con cá nữa” Lục Tấn Khang cực kì vui sướng.


Cậu bé vừa nói xong thì cách đó không xa cũng vang lên tiếng hoan hô non nớt: “Anh Tấn Khang giỏi quá đi!”
Lục Tấn Khang giữ chặt cần câu, quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Bảo.

Châu và Tôn Mỹ Dao đang nắm tay nhau đi tới đây.

Cậu bé hơi nheo mắt lại.

Sau khi Lục Tấn Khang gỡ cá bỏ vào trong thùng nhỏ rồi, cậu bé đi đến trước mặt Bảo Châu hỏi: “Sao em lại đi với Tôn Mỹ Dao? Hai người làm hòa rôi hả?”
Cậu bé dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Tôn Mỹ Dao.

Tôn Mỹ Dao bị ánh mắt đó làm cho sợ run lẩy bẩy, nhưng con bé nghĩ đến những lời mẹ dặn mình, lại nghĩ đến con gấu bông to đùng của Diệp Bảo Châu, nó nuốt một ngụm nước miếng, lấy hết can đảm nói: “Bảo Châu là em gái của em, bọn em là chị em tốt đó!”
Lục Tấn Khang không thèm nhìn con bé mà cứ nhìn chăm chằm vào.

Bảo Châu hỏi: “Em tha lỗi cho Tôn Mỹ Dao không?”
Bảo Châu mới bốn tuổi ngẫm nghĩ một chút, bố đã từng nói sau này.


Tôn Mỹ Dao chính là chị gái của cô bé, dì Mã Tư Khiết sẽ là mẹ của cô bé, mọi người đều là người một nhà, người một nhà phải yêu thương lẫn nhau.

Sau đó cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Lục Tấn Khang cười hết sức ngọt ngào: “Người một nhà phải yêu thương lẫn nhau!”
Lục Tấn Khang nhìn nụ cười rực rỡ như hoa nở của cô bé thì không nói thêm gì nữa, dắt tay cô bé đến chỗ mình ngồi: “Em ngồi ngoan ở đây nhìn anh câu cá được không?”
Bảo Châu gật đầu thật mạnh: “Được ạ.

Em nhất định sẽ không làm ồn gì đâu!”
Lục Tấn Khang xoa xoa đầu cô bé: “Bảo Châu ngoan lắm!”
Tôn Mỹ Dao đứng gần đó nhưng lại bị tất cả mọi người bỏ quên.

Con bé cảm thấy không chấp nhận được, từ từ đi đến đó, muốn hòa nhập với mấy anh chị em nhà họ Lục.

Nhưng mấy đứa trẻ nhà họ Lục không thèm để ý đến con bé, coi con bé chẳng khác gì không khí.

Con bé chưa kịp lại gần đã bị người khác đẩy ra.

Con bé đứng đó một mình, nhìn Bảo Châu đang cười tươi như hoa đảm bảo với Lục Tấn Khang là không làm ồn, trong đôi mắt vốn nên ngập tràn tính trẻ con ngây thơ lại dấy lên một chút hung ác.

Đúng lúc này bên chỗ Lục Tấn Khang lại có thêm một con cá nữa mắc câu, con cá lần này còn lớn hơn so với hai con trước đó nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi