“Là anh Minh Húc không biết nói chuyện, Vân Như đừng khóc, dì sẽ đánh anh ấy sau khi về nhà, có được không nào?”
Nhóc con mũm mĩm Long Vân Như có thể vì cái mông nhỏ hiện giờ đã khô thoáng thoải mái nên khi nghe thấy lời nói của Mạc Hân Hy thì không còn khóc nữa, tò mò chớp lấy đôi mắt to như quả nho nhìn chăm chằm lấy Mạc Hân Hy, không biết đã suy nghĩ được điều gì thì bỗng dưng nhếch miệng cười.
Đứa bé sơ sinh vẫn chưa đầy tháng, khi cười lên đơn thuần như một thiên thần nhỏ vậy, đã làm cho trái tim của Mạc Hân Hy tan chảy.
“Vân Như có phải rất vui khi nghe thấy dì đánh anh không nào?”
Lục Minh Húc mặt mày tối sầm lại bước đến: “Mẹ, mẹ nói gì chứ!”
Sau đó, cậu bé cúi đầu nhìn Long Vân Như ở trong chiếc nôi em bé, nhóc con lúc này quả nhiên không ngừng khóc rồi, đang nở nụ cười ngốc nghếch đáng yêu!
“Ơ, mẹ à, chỗ này của em gái bị sao vậy ạ?” Lục Minh Húc chỉ vào chỗ bên dưới rốn của Long Vân Như và nói.
Ở nơi cách dưới rốn hai em của Long Vân Như là một vết bớt màu đỏ gần giống với hình tròn.
Long Uy lúc này nhìn thấy cậu bé thì trong lòng vẫn còn chút không vui, lạnh lùng nói: “Lục Minh Húc, cái này thì có gì kinh ngạc đâu chứ, vết bớt, đây là dấu hiệu độc nhất vô nhị của nhà họ Long chúng ta”
“Dấu hiệu độc nhất vô nhị của nhà họ Long? Long Uy, không lẽ chỗ ở dưới rốn anh cũng có một vết bớt như vậy sao?” Mặc Hân Hy cảm thấy rất kinh ngạc.
Liễu Thanh Y bật cười: “Đúng vậy Hân Hy, dưới rốn của Long Uy cũng có một vết bớt như vậy, gần giống với con gái của anh ấy”
Lục Vũ Tuần nhìn thấy vẻ mặt khó tin của mình thì bước lên giải thích: “Mẹ à, đây là vấn đề gen di truyền.
Mẹ đã quên rồi sao? Ngón chân út của anh hai giống hệt như của chú hai và ông cố “Cái thứ di truyền này đúng là mạnh mẽ mà!” Mạc Hân Hy cảm khái.
Bởi vì tính cách nam tính thẳng thắn của mấy đứa con trai, hơn nữa chỗ này là trung tâm ở cữ nên Mạc Hân Hy chỉ ở lại một hồi bèn nhanh chóng đưa họ rời khỏi.
Nếu cô không rời khỏi nữa thì e rằng Long Uy sẽ ra tay dạy dỗ mấy nhóc con nói xăng nói bậy này rồi.
Thời gian trôi nhanh, một tháng sau, Mai Huyền My đã hạ sinh một bé trai hơn ba ký rưỡi, những người lớn của nhà họ khi nhìn thấy đứa cháu trai mũm mĩm đáng yêu trong bệnh viện thì cuối cùng cũng bằng lòng chấp nhận cô ấy, và đồng ý chuyển cô ấy vào sống ở nhà chính của nhà họ Bạch.
Bạch Vĩ Hạo và Mai Huyền My đã trải qua nhiều trắc trở, cuối cùng cũng đã khổ tận cam lại và có một kết quả tốt đẹp.
‘Vào một đêm trong nửa tháng sau, Lưu Cửu Nhạ đã hạ sinh ra một đứa con gái ba ký hơn.
Lục Khải Dã thậm chí còn khoa trương hơn cả Long Uy, kể từ ngày con gái ra đời, anh ta suốt mấy ngày liền giống như tiêm máu gà vậy, không ngủ không nghỉ ngơi mà nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt nhỏ của con gái, sợ khi mình bất cẩn thì con gái sẽ bị người khác bế đi mất.
Những người nhà họ Lục cũng không có cách gì với anh ta cả, cuối cùng, vẫn là Lục Vũ Lý ra ý kiến, bỏ thuốc ngủ vào trong nước trái cây cho anh ta uống, Lục Khải Dã lúc này mới ngủ gục bên cạnh đứa con gái Mấy đứa con của nhà họ Lục đều dè bỉu anh ta.
“Chú hai đúng là không trải sự đời mà.
Dì hai chẳng qua mới sinh một đứa con gái mà thôi, chú ấy có cần phải hưng phấn đến như vậy không?
“Thì đó, nếu dì hai giống như mẹ của chúng ta, một lần sinh chín đứa, vậy lẽ nào chú hai phải ngất xỉu ngay tại chỗ.”
“Từ chuyện này xem ra, vẫn là tâm lý của đồng chí Lục nhà chúng †a có sức chịu đựng khá mạnh đấy!”.