Một đầu dây thừng buộc vào chiếc móc kim loại, bên dưới móc là một cái khăn tắm lớn quấn quanh một đứa trẻ.
Vì đang là mùa hè nên cô bé chỉ mặc một bộ áo liền quân mỏng manh mà thôi Anh ta nhìn một cái đã nhận ra đó chính là con gái yêu Long Vân Như của anh ta.
Nhưng lúc này cô bé đang nhắm chặt mắt, không khóc không giấy, ngoan ngoãn nằm im trong chiếc khăn.
Trong lòng anh ta bỗng dưng dội lên một cảm giác sợ hãi, anh ta quay lại, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Long Mạnh: “Vân Như, con bé, con bé làm sao vậy?”
Long Mạnh cười đắc ong Uy, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay, mày cũng có nhược điểm cơ đấy!”
Long Uy siết chặt nắm tay, chú ý từng cử động nhỏ một của Long Mạnh, chuẩn bị xông tới túm lấy dây thừng kéo con gái lên bất kì lúc nào.
Nhưng anh ta còn chưa kịp cử động thì Long Mạnh đã nhìn thấu ý định của anh ta: “Long Uy, nếu mày dám cử động, tao sẽ thả chân ra ngay lập tức.
Mày nhìn thử đi, bên dưới chính là nước sông Trường Giang chảy xiết, mày nghĩ rằng con gái mày ngã xuống rồi liệu có sống nổi nữa không?”
Long Uy đang chuẩn bị hành động thì khựng lại, anh ta cố gắng nhịn xuống ý định xông lên giết chết Long Mạnh, chậm rãi hỏi gã ta: “Long Mạnh, rốt cuộc mày muốn gì? Vì sao con gái của tao lại không khóc?”
Long Mạnh liếc nhìn về phía dưới thuyền: “Ồ, con gái mày ồn ào quá nên hôm qua tao đút cho nó ít thuốc ngủ rồi.
Chắc nó vẫn đang ngủ chứ gì”
“Con bé mới hai tháng mà mày dám cho con bé uống thuốc ngủ?”
Gân xanh trên trán Long Uy nhô lên.
“Nó cũng có phải con gái tao đâu, sao tao phải quan tâm chứ!”
“Rốt cuộc mày muốn gì?” Tính kiên nhãn của Long Uy sắp hết sạch rồi, nhưng con gái vẫn còn nằm trong tay người khác nên anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ đành nghĩ cách đàm phán điều kiện, kéo dài thời gian.
Long Mạnh đưa tay sờ nửa cái tai bị khuyết của mình, sau đó lại cúi xuống nhìn chỗ nào đó đã bị tàn phế, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt gã ta tràn ngập sự tàn bạo độc ác: “Tao muốn mày phải chết! Long Uy, tất cả là tại mày, tại mày nên tao mới biến thành cái loại nửa nam nửa nữ này.
Mày hủy hoại tao cuộc đời tao, đương nhiên tao cũng phải hủy hoại thứ quý giá nhất của mày rồi.”
Vừa nói xong, gã ta đã rút một tập tài liệu ở bên cạnh ném sang: “Mày xem đi, đây là di chúc tao bảo luật sư in ra hộ mày, sau khi mày chết phải để lại tất cả tài sản trên danh nghĩa của mày lại cho em họ là tao, sau đó tao sẽ giúp mày chăm sóc cho vợ và con gái.
Dù sao chúng ta đều là người nhà họ Long mà, đúng không? Anh hai”
Long Uy khom lưng nhặt tập tài liệu lên, xem lướt qua, nghiến chặt răng nói: “Long Mạnh, mày nằm mơ đi!”
Long Mạnh hơi thả lỏng chân ra, sợi dây buộc Long Vân Như tuột ra một chút khiến trái tim Long Uy muốn ngừng đập: “Dừng lại, tao kí!”
Long Mạnh cười cười: “Thế là được rồi, anh hai à, anh làm thế từ sớm có phải tốt rồi không”
Nói xong, gã ta ném một cây bút cho Long Uy.
Long Uy nhìn con gái nhỏ vẫn còn đang ngủ say, nghiến răng kí tên lên di chúc.
Anh ta ném di chúc lại cho Long Mạnh: “Thế này đã được chưa! Nhanh thả con gái của tao ra”
Long Mạnh nhìn chữ kí, nhìu mày cười cười: “Anh hai, mày nghĩ tao bị ngu à? Chỉ có mỗi tờ di chúc thế này, lỡ Mạc Hân Hy không nhận, không chịu sang tên những tài sản của nhà họ Long cho tao thì sao?”.