9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Đúng, lúc Lục Vũ Lý vừa nhìn thấy Bạch Ức Chi, quả thật có hơi chấn động.

Lúc Bạch Ức Chỉ ở trường học, luôn buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục.

Đồng phục của trường Số Một, trong mắt cậu cực kỳ là xấu.

Bạch Ức Chi vừa nãy, mặc bộ thể thao màu tím của Vương Niệm Đơn, mái tóc dài rối tung ở sau lưng, đôi mắt sáng lấp lánh, lúc đi từ trong thang máy ra, mím chặt môi, không hề để lộ ra răng trong miệng của cô bé.

Cô bé như vậy giống như chú hươu sao xinh đẹp, đột nhiên tiến vào trong tầm nhìn của Lục Vũ Lý.

Lục Vũ Lý mười hai tuổi trong nháy mắt có chút ngạc nhiên, thì ra Bạch Ức Chi lớn lên trông cũng xinh xắn quá.

Cậu vốn muốn mượn cớ khen cô bé hai câu, làm dịu mối quan hệ của hai đứa, ai ngờ cô nhóc này lại không biết tốt xấu, còn chê cười đồng phục bảo vệ trên người cậu.


Trong lòng Lục Vũ Lý rất tức giận: “Cậu tưởng cậu xinh lắm à? Đã mười hai tuổi rồi, sắp lên cấp hai rồi còn mặc đồ họa tiết hoạt hình, cậu cho rằng mình là bạn nhỏ năm sáu tuổi à Ấu trĩ!”
“Lục Vũ Lý, tớ ấu trĩ, còn tốt hơn cậu.

Cậu xem xem, trên người cậu là cái gì chứ! Cứ như là đồng nát trong công trường ấy, thật là quá buồn cười!” Bạch Ức Chỉ trực tiếp đáp lại.

“Cậu! Cậu còn là con gái không hả, cả ngày cãi nhau với người khác!
Không biết xấu hổ à!” Lục Vũ Lý có hơi nghèo nàn từ vựng.

Bạch Ức Chi lườm cậu một cái rồi hỏi ngược lại: “Cậu là ai chứ? Anh tôi à? Không phải, ồ? Tôi nhớ ra rồi, cậu là em trai ngoan của tôi.

Nhưng, em trai ngoan à, chuyện của chị đây không cần cưng lo! Cậu vẫn tự lo cho chính mình đi!”
Nói xong, cô bé đắc ý hất tóc, quay đầu đi mất.

Lục Vũ Lý tức tới mực dậm chân: “Bạch Ức Chi, cậu như vậy, cả đời này đừng mong gả đi!”
Sau khi Bạch Ức Chỉ đi, rất nhanh đã tìm được anh trai, sau đó theo anh mình về Hà Thành.

Trên xe, cô bé nhìn chiếc điện thoại hỏng do bị ngâm nước của mình, một trận đau lòng.

Hai người Lục Vũ Lý và Bạch Ức Chi bọn họ.

nhất định là xung khắc.


ngày sinh, từ trước tới giờ chưa từng sống chung hòa bình được nổi ba ngày.

May mà, sắp vào cấp hai rồi, cuối cùng cũng tách được ra với ôn thần như cậu rồi.

Vợ chồng Mạc Hân Hy đưa vợ chồng Vương Kỳ tới sân bay vào ngày tiếp theo.

Tới lúc chia tay thật sự, mấy đứa nhỏ mới cảm thấy không nỡ rời xa.

La Hạo Nam ôm chặt lấy Lục Vũ Lý, nói gì cũng không chịu buông tay.

Ba cô bé kéo lấy Vương Niệm Cơ đôi mắt đỏ hồng, lưu luyến không rời.

Lục Vũ Lý đứng ở một bên, ôm lấy Đậu Đỏ của Vương Niệm Đơn, trong lòng không dễ chịu, cậu đi tới trước mặt Vương Niệm Đơn, móc ra một quả cầu thủy tỉnh trong suốt nho nhỏ như quả bóng bàn, khiến người khác kinh ngạc hơn là, trong quả bóng bàn thủy tinh lại chứa một chú bươm bướm màu vàng nhạt được làm từ lá ngân hạnh cực kì xinh đẹp.

Lục Vũ Lý giao Đậu Đỏ cho anh trai Lục Tấn Khang ở đẳng sau, ngại ngùng gãi đầu: “Em Niệm Đơn, cái này tặng cho em.


Hy vọng em đừng quên tình cảm hồi nhỏ chúng mình cùng nhặt lá Phong làm tranh phong cảnh! Có rảnh thì hãy thường xuyên về thăm những người bạn cũ là bọn anh nhé”
Vương Niệm Đơn giơ tay nhận quả cầu thủy tinh trong tay cậu bé, hốc mắt cũng phiêm phiếm ướt: “Anh Tấn Khang, cảm ơn anh, anh nhất định phải chăm sóc tốt Đậu Đỏ nha! Em tới châu Âu sẽ thường xuyên gọi điện video với anh để thăm Đậu Đậu ạ”
Lục Tấn Khang vỗ ngực nói: “Cái này em cứ yên tâm! Cứ tin ở anh!”
Mấy đứa nhỏ nhà họ Lục đều tặng món quà mình chuẩn bị cho.

Vương Niệm Đơn.

Vợ chồng Vương Kỳ tuy không nỡ rời khỏi thành phố xinh đẹp như Hà Thành này, nhưng vì tương lai của tụi nhỏ, vì không muốn để lại sự tiếc nuối trong lòng, cuối cùng bọn họ vẫn bước lên máy bay tới Châu Âu.

Đám trẻ con sau khi từ sân bay về nhà, liền đối diện đón chào vấn đề thăng cấp rồi.

Thời gian trôi nhanh đã tới tháng sáu, đã tới trước lúc tốt nghiệp tiểu học rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi