9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Còn nữa, mặc dù tôi là con gái của bảo mẫu nhà họ Lục, cậu cảm thấy hôm nay nếu như chúng ta đánh nhau, cậu nói xem mấy nam sinh nhà họ Lục sẽ bênh vực ai đây? Hay là chúng ta thử đánh cược xem thế nào?” Nói xong, cô ấy hất tay Bạch Lâm Yên ra, vẻ mặt can đảm nhìn cô ta.
Bạch Lâm Yên từng nghĩ cô ấy chỉ là con gái của một bảo mẫu, ngày thường cô ấy trầm tính, sống nội tâm, không nói nhiều nên chắc chản là người dễ bắt nạt.

Nhưng cô ta không ngờ rằng dưới vẻ ngoài trầm lặng của Hàn Tương Trúc lại có một trái tim mạnh mẽ như vậy.
Cô ta biết rất rõ nếu mọi chuyện làm ầm ï lên, mấy nam sinh trong nhà họ Lục nhất định sẽ bênh vực Hàn Tương Trúc, đặc biệt là Lục Vũ Tuấn chắc chắn sẽ bởi vậy mà tức giận với cô ta.
Vì vậy, Bạch Lâm Yên hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Tương Trúc: “Cậu đừng quá tự cao.

Sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cậu khóc lóc rời khỏi nhà họ Lục” Sau đó Bạch Lâm Yên trong lòng không can tâm quay lưng bỏ đi.
Nhìn thấy cô ta đang biến mất ở cửa của cầu thang.
Hàn Tương Trúc chậm rãi ngồi ở bậc thềm, bám chặt vào thành cầu thang.
Lòng cô ấy lúc này rất khó chịu, sự tự ti đã chôn sâu trong lòng cô ấy giống như hạt mầm gặp phải mưa xuân và ánh sáng điên cuồng lớn dần.

Đúng vậy, cô ấy là con gái của bảo mẫu nhà họ Lục, nhưng mẹ cô ấy không ăn trộm, không ăn cướp, mà tự mình kiếm tiền từ sức lao động của mình.

Tại sao lại bị người khác coi thường.
Xuất thân của con người không thể chọn lựa, cuộc sống của mẹ con cô ấy vốn đã rất vất vả rồi, tại sao có người còn coi thường bọn họ! Còn cố tình nhục mạ cô ấy.
Một khi thứ gì đó trong sâu thẳm tâm hồn bén rễ và nảy mầm, nó sẽ tiếp tục phát triển và lớn mạnh.
Mặc dù trong cuộc đụng độ với Bạch Lâm Yên, Hàn Tương Trúc đã không bị tổn hại gì.

Nhưng ở tuổi mười bốn, cô ấy đã bắt đầu nghiêm chỉnh nhận định mối quan hệ của mình với những chàng trai nhà họ Lục.
Những chàng trai họ Lục quá ưu tú, quá chói mắt, quá thu hút ánh mắt của người khác.
Chỉ cần đi cùng với bọn họ, quan hệ quá gần, bất kể là ai, đều sẽ thu hút sự chú ý của hầu hết tất cả các nữ sinh trong trường.
Hàn Tương Trúc bị Bạch Lâm Yên xúc phạm, giống như một con nhím bị thương, quyết định thu mình lại, tránh xa anh em nhà họ Lục.

Cô ấy đơn thuần tin rằng, chỉ có như vậy thì cuộc sống sau này của cô ấy mới bình yên, không ai làm nhục hay quấy rầy cô ấy nữa.
Vì vậy, bắt đầu từ ngày Bạch Lâm Yên tìm tới cô.
Sáng sớm, cô ấy luôn đi ra ngoài sớm hai mươi phút.

Một bên học thuộc các bài thơ cổ, một bên đi bộ tới trường trung học Vĩnh Cửu để lên lớp.
Tan học, cô ấy kiếm cớ đến thư viện đọc sách, lại cố tình tránh mặt anh em nhà họ Lục.
Tình trạng này kéo dài khoảng một tuần.
Hôm nay tan học, Lục Vũ Tuấn đến thư viện trường tìm cô ấy.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn tràn xuống qua các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn của thư viện.
Cô gái mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa, trên †ay cầm bản sao “Thực vật và cây cối trên thế giới”của Uông Tăng Kỳ, đọc rất chăm chú say mê.
Không biết đã đọc tới trang nào, lông mày của thiếu nữ hơi nhướng lên, một nụ cười hiện ra nơi khóe miệng.
Dưới ánh sáng dịu dàng của trời chiều, nụ cười ấy thật đẹp, giống như bông hoa lê đầu tiên lặng lẽ nở trong vườn lê ở La Trại Câu.

Hương thơm êm dịu, rung động lòng người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi