9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Khi mọi người nhìn thấy nội dung bên trong, tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Lục Tấn Khang hai chân mềm nhũn, nếu không có Lục Vũ Tháp ở bên cạnh kịp thời giữ lấy cậu, cậu có thể đã trực tiếp ngã quy trên mặt đất.

Hàng trăm bức ảnh được lưu trữ trong máy tính của anh Hồ.

Trên đời này tồn tại một loại đàn ông ác quỷ, bọn họ có một loại tâm lý cực kỳ dị thường.

Mấy chàng trai nhà họ Lục không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại thực sự gặp phải một con quỷ dữ như vậy ngoài đời.

Lục Tấn Khang thần kinh hỗn loạn đứng vững, sau đó trực tiếp lao ra ngoài: “Em đi cứu Bảo Châu”
Họ chỉ mới chia tay nhau cách đây 4 ngày, cô bé đã cười rất tươi và tặng cậu một chiếc vòng tay gắn hạt hồ đào do chính tay cô bé làm.


Cô bé nhất định sẽ không xảy ra chuyện, Bảo Châu nhất định sẽ không xảy ra chuyện.

Cậu không dám nghĩ kết quả sẽ ra sao nếu Bảo Châu thực sự rơi vào tay anh Hổ.

Cậu cảm thấy bản thân nhất định sẽ phát điên.

Mấy người Lục Minh Húc vội vàng đi theo: “Ngũ Bảo, chúng ta cùng đi!”
Lúc này đã bốn giờ chiều, mục Lục cùng bà cụ nhà họ Lục vào chùa thắp hương.

Bố Lục cũng vừa hay có chuyện phải ra ngoài.

Người lớn nhà họ Lục không có ở nhà.

Lưu Lệ và quản gia trong nhà đều rất kinh ngạc khi nhìn dáng vẻ hung hãn của những cậu chủ này: “Cậu chủ, mọi người đây là muốn đi đâu vậy?”
ba cô con gái nhỏ Vũ Tuệ cũng vừa hay từ trên lầu đi xuống.

“Anh cả, mọi người muốn ra ngoài sao?”Mấy cô gái nhỏ cũng tò mò.

Lục Minh Húc vẫy tay ra hiệu cho các anh em khác ra ngoài đợi trước.

Cậu điều chỉnh cảm xúc của mình và nói với quản gia chú Lưu: “Chúng cháu có chuyện phải đi La Trại Câu.

Sau khi ông bà về, xin hãy nói với họ.

Chúng cháu sẽ trở về sớm”

Mộc Lam đi đến trước mặt họ rất khó hiểu: “Không phải chúng ta vừa trở về từ La Trại Câu sao? Tại sao mọi người còn muốn đii?”
Ba cô gái nhỏ không có thói quen đọc tin tức trên điện thoại di động của họ, vì vậy họ không biết chuyện Bảo Châu xảy ra chuyện.

Tất nhiên, Lục Minh Húc sẽ không nói với các em gái của mình về chuyện này.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại thiện ý viện một cái cớ: “Cái đó, chúng ta không phải đang trang trí biệt thự sao?
Cần vài thứ thuần khiết tràn đầy hơi thở của tự nhiên, các anh đến La Trại Câu tìm một ít, em nhớ chút nữa nói với ông bà, có quản lý Trương rồi, bảo bọn họ không cần phải lo lắng!”
Nói xong, cậu không còn thời gian để giải thích thêm, nên nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng đến khi lên xe bảo chú Vương mau chóng lái xe, cậu lại phát hiện Ngũ Bảo, Lục Tấn Khang không có mặt.

“Ngũ Bảo đâu?”Trái tim cậu thắt lại thật mạnh.

“Nói là quên cái gì đó, quay lại lấy đồ, ấy, tới rồi”Lục Vũ Lý chỉ vào Lục Tấn Khang đang vội vàng chạy ra khỏi cửa nhà họ Lục nói.

Sau khi mọi người lên xe, tài xế Vương Nam cũng không dám hỏi thêm, khởi động xe đi thẳng đến La Trại Câu.


Dọc theo đường đi, hai tay Lục Tấn Khang nắm chặt góc quần áo, cả người đều ở trong trạng thái căng thẳng.

Các chàng trai của gia đình họ Lục biết Lục Tấn Khang từ khi còn nhỏ đã đối đãi rất khác với Bảo Châu, thậm chí còn coi Bảo Châu quan trọng hơn cả em gái của mình.

Bây giờ Bảo Châu đã xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Lục Tấn Khang chắc hẳn là khó chịu nhất.

Lục Vũ Tháp ôm vai cậu an ủi: “Ngũ Bảo, không sao đâu, Bảo Châu là người tốt như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì”
Lục Vũ Lý cũng nói: “Đúng vậy, Ngũ Bảo, em bớt căng thẳng một chút, Bảo Châu nhất định sẽ không sao”
Lục Tấn Khang mím miệng cúi đầu, cảnh tượng giữa Bảo.

Châu và cậu từ nhỏ đến khi trưởng thành hiện rõ trong đầu cậu.

“Anh Tấn Khang, anh Tấn Khang, giúp em với! Giúp em với!”Giấc mơ vẫn luôn quấy rầy cậu cũng vào lúc này hiện lên trong đầu cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi