Quản lý Trương của khách sạn nghe nói sáu cậu chủ nhà chủ tịch lại tới, sợ hãi trực tiếp từ phòng làm việc ra cửa chào hỏi.
Lục Minh Húc liếc anh ta một cái: “Quản lý Trương, đưa chìa khóa tầng hầm khách sạn cho chúng tôi.
Hơn nữa, chuẩn bị cho mỗi người một cây gậy bóng chày, tìm hai sợi dây thừng dày một chút.
Ngoài ra, tối nay không có lệnh của chúng tôi.
Dù có nghe thấy âm thanh nào đi nữa, cũng không được phép ra ngoài!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc khác thường của cậu bé mười lăm tuổi, quản lý Trương giật mình vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vâng vâng”
Sau đó, khi quản lý Trương đang định quay lại và để mọi người lấy chìa khóa, từ phía sau anh ta truyền đến giọng nói của Lục Vũ Lý rất hay nhưng đầy đe dọa: “Quản lý Trương, nếu anh dám gọi điện cho bố mẹ, còn có ông bà của tôi, vậy thì sau nà anh đừng bao giờ nghĩ tới việc yên ổn ở Hà thành nữa”
Thân hình của quản lý Trương dừng lại một chút, nhanh chóng xoay người đảm bảo: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ không nói với ai cả.”
Quản lý Trương làm việc rất hiệu quả và nhanh chóng đưa cho họ cây gậy bóng chày, dây thừng và chìa khóa tâng hầm.
“Cái đó, các cậu chủ, mọi người phải phải bình tĩnh!
Chuyện gì lớn đều có cảnh sát! Mọi người… “Quản lý Trương do dự hồi lâu, vẫn là không nhịn được liền nhắc nhở bọn họ.
Anh ta đã làm việc ở La Trại Câu được vài năm, và anh ta biết rất rõ mối quan hệ giữa các cậu chủ nhà chủ tịch và Bảo Châu.
Bây giờ Bảo Châu mất tích, những cậu chủ này mới mười lăm tuổi, cũng chính là độ tuổi nhiệt huyết sôi trào, không chừa sẽ bốc đồng làm làm ra chuyện mất đi lý trí gì đó!
Tuy nhiên, anh ta chưa kịp nói hết lời thì đã bị Lục Minh Húc cắt ngang: “Yên tâm, quản lý Trương, chúng tôi đã học cấp 3 rồi.
Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Chúng tôi trong lòng vẫn là có tính toán, anh chỉ cần quản tốt cái miệng của mình, không cần nói với người nhà chúng tôi là được”
Là con trai cả của nhà họ Lục, Lục Minh Húc, vẻ mặt nghiêm túc, cả người đều là khí chất chững chạc và lý trí.
Quản lý Trương nghe cậu nói như vậy, mới yên tâm hơn một chút, quay người đi làm công việc của mình.
Mấy thiếu niên nhà họ Lục ước chừng cây gậy bóng chày trong tay, cảm thấy sức nặng vẫn được.
Sau đó họ lại nhìn lên để xem thời gian, lúc đó đã gần bảy giờ tối.
Trong phòng khách sạn, Lục Minh Húc nhìn anh em của mình: “Anh vừa hỏi quản lý Trương.
Mặc dù Tôn Mỹ Dao và chú của cô ta là Mã Bảo Thiên đã được thả, nhưng cảnh sát không cho phép họ rời khỏi thị trấn La Trang.
Những ngày này, bọn họ vẫn luôn sống trong nhà của Diệp Minh Quân”
“Hiện tại trời vẫn còn sớm.
Chúng ta đi như vậy sẽ rất gây ra sự chú ý của người khác.
Ăn cơm trước, đợi trời tối rồi đến nhà họ Diệp tìm bọn họ!”
Lục Vũ Lý và những người khác quyết định những gì anh cả nói rất hợp lý, gật đầu, ăn tối đơn giản trong phòng khách sạn.
Sau đó, khi thời gian gần đến tám giờ, họ rời khách sạn của nhà họ Lục với một cây gậy bóng chày, Lục Vũ Lý và Lục Vũ Bách anh tuấn đặt dây thừng trên vai.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, nhưng bởi vì La Trại Câu bây giờ là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Hà thành nên đèn đường trên phố rất sáng, lúc này vẫn có khách du lịch ra vào.
Lục Tấn Khang nắm lấy cánh tay Lục Minh Húc, rất bình tĩnh nói: “Không được, anh cả, có quá nhiều người ở đây.
Sáu người chúng ta quá nổi bật sẽ gây ra nghỉ ngờ”.