9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Không biết tại sao, khi tiếp nhận những tảng đá nhỏ trong †ay cô bé, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện bộ phim truyền hình máu chó đi cùng bà nội, nam nữ chính, khi còn bé gặp nhau, thường sẽ tặng cho nhau tín vật, sau đó dựa vào tín vật tiếp tục tiền duyên.

Cô bé nhìn cậu nửa ngày không nói chuyện, giọng nói sắc nét tràn ngập sự tò mò: “Chú ơi, chú đang nghĩ gì vậy?”
Lục Minh Húc cúi đầu, nhìn thoáng qua cô bé cao chưa đến bên hông mình, tự nhiên bật cười, cậu nhất định là điên rồi.

Làm thế nào nó có thể đột nhiên nghĩ về loại chuyện máu chó và cốt truyện truyền hình nhàm chán thế này chứ.

Vì vậy, cậu đã giơ tay lên và cọ xát đầu của cô bé: “Không có gì để suy nghĩ, chỉ là do nhìn vào khuôn mặt tươi cười của em được chạm khắc khá sống động!”
“Phải, tôi là một thiên tài hội họa!”
Cô bé không khiêm tốn chút nào.

Không có đường trong rừng, một phần phía trước trông hơi trơn trượt, nếu không chú ý sẽ trượt chân.

Cô bé nhìn lại bàn tay nhỏ bé của mình: “Chú ơi, hãy cẩn thận, chú đã trải qua chấn thương bên trong và không thể ngã nữa.

Tôi nắm tay chú rồi đi”

“..“Lục Minh Húc nhíu mày, nhìn cô bé, chậm chạp không vươn tay ra.

Cậu đã mười lăm tuổi và cô bé mới lên đến bảy tuổi.

Cậu cao một mét bảy lăm, và cô bé thậm chí không thể có được một mét hai.

Cô bé nắm lấy tay cậu vì sợ cậu ngã xuống? Làm sao mà điều này nghe có thể thấy sự khó chịu như thế.

Cô bé nhìn cậu đứng yên không nhúc nhích, cũng không đưa tay ra, thở dài, chủ động nắm lấy tay cậu: “Than ôi, những người lớn như chú mà thực sự rơi xuống, cộng với những vết thương mà chú đã phải chịu đựng trước đó, chắc chắn chú sẽ hối tiếc”
Trong giọng nói non nớt nói ra lời nói lại giống như bà cụ non vậy.

Lục Minh Húc nhịn không được nở nụ cười: “Em có chắc nếu tôi ngã xuống, với cân nặng của em, em có thể giữ tôi lại không?”
Cô bé lắc đầu một cách trung thực: “Em chắc chắn không thể giữ được chú, nhưng cháu biết phải làm thế nào để không bị trượt chân trên con đường này.

Chú sẽ không bao giờ ngã nếu chú theo cháu.”
Lại không có lý do gì giải thích được sự tự tin đó.


“…”
Được rồi, một chàng trai mười lăm tuổi như cậu lại thua một đứa bé sáu bảy tuổi.

Lục Minh Húc ngoan ngoãn vươn tay ra, tuy rằng tay cô bé rất mềm mại, nhưng lại có chút thô ráp.

Có lẽ đó là vì cô bé phải bắt rắn và cua trong rừng cả ngày! Lục Minh Húc nghĩ như vậy.

Cô bé kéo cậu rất cẩn thận sau đó đi về phía trước, đi trên những chiếc lá chết của cành cây.

Khoảng mười phút sau, cuối cùng họ đã nhìn thấy lối ra của thung lũng.

Cô bé nhìn lại với sự tự hào của mình: “Thấy thế nào? Chú à, cháu rất giỏi đó ”Cô bé vốn chuẩn bị khoe khoang ở trước mặt Lục Minh Húc một phen, nhưng mà, xui xẻo chính là, lời nói của cô bé còn chưa xong, dưới chân không hiểu sao lại đột nhiên trơn trượt, cả người đã ngã về phía sau.

Đám người Lục Minh Húc nhanh tay, đưa tay ra, sau đó kéo cô bé lại.

Bởi vì chiều cao nên trong lúc hoảng hốt cậu lại nắm cổ áo cô bé để xách rời khỏi mặt đất.

Cuối cùng, cậu coi cô bé như một con gà để xách đến trước mặt mình, trêu chọc: “Em không phải là rất mạnh mẽ sao? Vậy mà cũng bị lật thuyền ngã xuống mương?”
Khuôn mặt sưng lên của cậu có một nụ cười hạnh phúc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi