9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Hàn Tương Trúc nhịn không được ở trong lòng tán thưởng, ôi, người này đã đẹp trai, có khí chất, thật sự là đến đâu cũng làm ra một phong cảnh quyến rũ, đều có người muốn liều lĩnh nhào tới!
Cô ấy nhanh chóng chạy đến trước mặt Lục Vũ Tuấn, lộ ra một nụ cười lấylòng: “Anh Vũ Tuấn, cậu đợi rất lâu rồi đúng không!”
Lúc này Lục Vũ Tuấn mới buông sách xuống, cả người hướng về phía sau, tựa vào lưng ghế, hai tay vòng ngực, lông mày nhếch lên: “Hàn Tương Trúc, em đi vệ sinh một chuyến cần phải mất nhiều thời gian như vậy sao?”
Hàn Tương Trúc mang túi xách của mình đến bàn, lấy ra các giấy đề thi toán học bên trong: “Anh Vũ Tuấn, anh không phải là một cô gái, anh cũng không biết tình hình, cô gái đi vệ sinh mất một thời gian dài!”
“Phải không? Em thực sự lấy lý do đó để bào chữa cho chính mình sao!”
Trong lúc nói chuyện, cậu đã nghiêng người về phía trước, tiếp nhận giấy thi trong tay Hàn Tương Trúc.

“Kỳ thi này được thực hiện khi nào?”
Nhìn điểm số trên giấy thi, còn có một cái gạch đỏ, lông mày Lục Vũ Tuấn hơi nhíu lại.


“Chiều hôm qua, bài kiểm tra, là một kỳ thi nhỏ!”
Hàn Tương Trúc nhịn không được cúi đầu lè lưỡi.

Điểm số như vậy lấy ra trước mặt lục Vũ Tuấn này, thật sự làm cho người ta cảm thấy vô cùng xấu hổi
Lục Vũ Tuấn đơn giản nhìn qua giấy thi, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Sách giáo khoa toán học đâu, em hãy lấy rai”
Hàn Tương Trúc vội vàng mở túi xách ra, lúc lục lọi sách giáo khoa toán học, phát hiện ra một cây kẹo cao su có mùi cam ngọt, hình như ngày hôm trước vì cảm ơn Dương Phúc giúp cô học toán, cô cố ý mua cho Dương Phúc, chỉ là Dương Phúc không thích ăn, cho nên vẫn đặt trong túi sách.

Tay cô năm lấy kẹo cao su, nhớ tới Uông Liên vẫn đang tự học bên ngoài trời.

Vì vậy, đôi mắt của cô chớp mắt, vui vẻ nâng kẹo mút lên trước mặt Lục Vũ Tuấn: “Anh Vũ Tuấn, hãy vui lòng ăn kẹo mút”

Lục Vũ Tuấn vốn là trưng ra vẻ mặt nghiêm túc chờ cô ấy lấy sách giáo khoa toán học, nhưng đợi nửa ngày, lại thấy cô ấy đưa đến một cây kẹo.

Cậu giả vờ không hài lòng nhìn chằm chằm vào Hàn Tương Trúc: “Đây có phải là sách giáo khoa toán học của em hay không? Làm sao mà một câu hỏi cơ bản đơn giản như vậy, mà em cũng sẽ trả lời s¿ Hàn Tương Trúc mặc kệ cậu đang mất hứng! Trực tiếp nắm lấy tay cậu, nhét kẹo vào: “Anh Vũ Tuấn, trước tiên đừng vội vàng giảng vấn đề cho em mà hãy ăn kẹo này, vị cam ngọt, chua ngọt ngọt rất ngon”
Thiếu nữ mười bảy tuổi, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy bàn tay to của cậu, trong lòng Lục Vũ Tuấn không khỏi dâng lên một trận gợn sóng.

Đối mặt với Tương Trúc như vậy, cậu cũng không cách nào giả vờ uy nghiêm nữa, nhân cơ hội nắm tay cô ấy, đầu lưỡi chống lại răng, giọng nói cũng khàn khàn nhẹ nhàng: “Em giúp anh lột ra, như vậy anh mới ăn!”
“Sao anh không tự…”
Hàn Tương Trúc theo bản năng muốn từ chối, nhưng cuối cùng chữ “lột ra”
kia còn chưa nói ra, cô ấy đột nhiên nhớ tới Uông Liên ngoài cửa.

Bây giờ cô ấy đang cầu xin người ta, vì vậy cô ấy nên hạ người mới nói chuyện được!
Vì vậy, hoàng hôn vàng dưới ánh mặt trời, má bị nhuộm một lớp đỏ cùng một nụ cười ngọt ngào với cậu ta, ngoan ngoãn nói: “Được rồi, em sẽ giúp anh lột ra”“
Bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp bị rút đi, Lục Vũ Tuấn cảm giác được có chút không thích ứng kịp, vì thế giơ tay lên xoa xoa trên đầu Hàn Tương Trúc: “Tương Trúc thật ngoan!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi