9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Nhìn nhau ở cự ly gần như vậy, Hàn Tương Trúc mới phát hiện, thì ra môi Lục Vũ Tuấn rất đẹp.

Cánh môi màu hồng trông giống như cà chua chín và trông hơi hấp dẫn.

“Có chuyện gì vậy? Em thực sự muốn hối lộ anh bằng cây kẹo này sao!”
Thân hình Lục Vũ Tuấn rút lui vê phía sau, ngẩng đầu nhéo nhéo mũi cô ấy, trêu chọc nói.

Hàn Tương Trúc đang tự do suy nghĩ lúc này mới mạnh mế tỉnh táo, trong nháy mắt hai má lại nhuộm một tầng ửng hồng.

Cô ấy dường như vô tình nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, lúc này mặt trời đã rơi xuống núi, để lại ánh nắng đỏ đầy trời.

Ánh sáng ban ngày sẽ bao phủ toàn bộ khuôn viên trường, cùng với cửa sổ, tất cả đều được phủ một lớp màu đỏ thãm.


Cô ấy có chút may măn sờ sờ hai má: “Chuyện kia, anh Vũ Tuấn, em cũng không làm như vậy.

Nếu anh có thể làm cho toán học của em cao hơn một trăm điểm thì em nhất định sẽ mời anh một bữa ăn tối lớn?”
“Ăn một bữa tối lớn? Đó là một ý hay.

Tuy nhiên, anh không ăn bên ngoài đâu, anh sẽ ăn những gì em làm”
Theo tin tức của cậu từ Bảo Anh hỏi thăm, Tương Trúc nấu ăn cũng không tệ lắm, chỉ tiếc là, cậu còn chưa từng ăn thứ cô ấy nấu!
Đó thực sự là một ý tưởng tốt!
“Tài nấu ăn của em cũng bình thường, nhưng em có thể lấy tiền túi mời anh đi thức ăn phương Tây?”
Hàn Tương Trúc đã cố gắng để xua tan ý tưởng của mình.

Cô ấy chỉ là đi theo mẹ tùy tiện học cách làm mấy món ăn gia đình mà thôi, nếu đến lúc đó không hợp khẩu vị của cậu, chẳng phải lại bị cười nhạo hay sao!

“Không, anh sẽ ăn những gì mà em làm”
Lục Vũ Tuấn rất kiên trì.

Cô bé Lục Bảo Anh kia nói đã ăn mì cô ấy nấu, mà cậu chưa từng ăn qua, đây có giống lời nói đó không?
“Nếu như nó không phải là món ngon…”
Lời nói của cô ấy còn chưa nói xong, đã bị Lục Vũ Tuấn cắt ngang: “Không, anh tin rằng em sẽ làm rất ngon!”
“Anh chưa từng ăn nó, làm thế nào mà anh biết em nấu thức ăn rất ngon chứ?”
Hàn Tương Trúc nghiêng đầu rất khó hiểu hỏi.

Bản thân cô ấy đều không có sự tự tin về kỹ năng nấu ăn của mình, anh Vũ Tuấn tự tin như vậy là do đâu cơ chứ!
“Anh đoán vậy!”
Lục Vũ Tuấn nháy mắt với cô ấy, có chút nghịch ngợm nói Hàn Tương Trúc tức giận tựa vào lưng ghế, lúc này mới đột nhiên nhớ tới Uông Liên còn đang chờ ở bên ngoài!
Vì vậy, cô ấy đã ngồi thẳng lên một cách nhanh chóng và dứt khoát nói, “Được rồi, em sẽ làm theo những gì anh nói.

Thế nhưng, trước mắt em còn có chuyện muốn nhờ anh Vũ Tuấn đồng ý đây”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi