Hàn Tương Trúc vung năm đấm về phía bóng lưng cô ấy: “Vong ân phụ nghĩa, sau này đừng để tớ giúp cậu nữa!”
Sau đó, nghĩ đến lục Vũ Tuấn phía sau cô ấy có chút tức giận xoay người, cúi đầu đi tới trước mặt cậu: “Được rồi, anh Vũ Tuấn, em đã sai rồi! Đừng tức giận”
Lúc này Lục Vũ Tuấn đã giúp cô thu dọn tất cả đồ đạc chỉnh tề trong túi xách.
Lười biếng tựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực, chờ cô ấy!
Nhìn thấy cô cúi đầu ủ rũ đi đến trước mặt mình,mở miệng xin lỗi, lông mày vô thức nhếch lên: “Em sai rồi sao? Có gì sai chứ? Tại sao anh lại không biết?”
Hàn Tương Trúc nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân của mình, trong lòng có chút khó chịu.
Người này, thật sự là, rõ ràng tức giận chỉ vì một cây kẹo vậy mà hiện tại cô đã cúi đầu xin lỗi, ngược lại cậu còn không quan tâm.
Chỉ là, mặc dù trong lòng cô rất khó chịu, nhưng bề ngoài lại không dám biểu lộ ra, chỉ có thể giả vờ hối hận nói: “Em không nên lấy kẹo muốn đưa cho Dương Phúc chuyển cho anh.
Em đã sai.
Đáng lẽ em nên cố tình mua cho anh một cây kẹo mới”
Nhìn trưng ra vẻ mặt cô ấy cực kỳ miễn cưỡng, nhưng lại không thể không ép buộc mình xin lỗi, Lục Vũ Tuấn thiếu chút nữa bỏ qua không khí căng thẳng cười ra tiếng.
Để che giấu ý cười của mình, Lục Vũ Tuấn ho nhẹ hai tiếng, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình: “Biết sai là được rồi, lại đây ngồi xuống!”
Nghe được giọng nói của cậu hình như hòa hoãn không ít, Hàn Tương Trúc vội vàng chạy tới, giống như một bảo bối ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu: “Anh Vũ Tuấn, anh không tức giận sao?”
Lục Vũ Tuấn nhìn thoáng qua má phấn nộn của cô, dấu vết trên đó bị móng tay đâm đã sớm biến mất: “Ừm, nhưng vẫn có chút mất hứng, cho nên em phải làm một việc cho anh mới được.
Bằng cách này, anh mới có thể có một tâm trạng tốt hơn”
“Có chuyện gì vậy?”
Hàn Tương Trúc trưng ra vẻ mặt tò mò.
Lục Vũ Tuấn lấy từ trong ba lô lấy ra một chuỗi chìa khóa, từ trên cao giơ lên một cái móng tay tinh mỹ cắt, nhét vào trong tay Hàn Tương Trúc.
Sau đó, mở rộng lòng bàn tay thon dài của cậu ra.
Hàn Tương Trúc trông mờ mịt: “Anh cho em đồ cắt móng tay để làm gì?”
Lục Vũ Tuấn nhắm mắt lại, không nói gì khế thở dài một tiếng: “Tương Trúc, anh thật sự hoài nghi, các môn học khác của em thi ra kết quả tốt như thế nào.
Kỹ thuật cắt móng tay của em chắc chắn sẽ cho phép em cắt móng tay cho anh”
“Ồ, ồ, vậy thôi! Em xin lỗi! Anh Vũ Tuấn, em vừa không nghĩ tới”
Nói cách khác, cô ấy vội vàng nắm lấy bàn tay Lục Vũ Tuấn, nam sinh mười tám tuổi, bàn tay trắng nõn rộng rãi, thon dài, xương cốt rõ ràng.
Bàn tay của cô, được làm nổi bật bằng bàn tay lớn này, trông mỏng hơn và nhỏ hơn.
Cô cúi đầu, cẩn thận nắm lấy một ngón tay của cậu, nhẹ nhàng bóp móng tay mà cắt, chậm rãi cắt móng tay dư thừa.
Động tác rất cẩn thận, biểu tình rất nghiêm túc.
Giống như đang chạm khắc một tác phẩm nghệ thuật, lại giống như đang cắt tỉa một gốc hoa quý giá.
Lục Vũ Tuấn tựa vào lưng ghế, cứ như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào cô ấy, trong phòng tự học lớn như vậy lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn đã rơi xuống, ánh sáng trong nhà tự học rõ ràng, thời gian dường như đứng yên vào lúc này.
Qua khoảng năm phút, Hàn Tương Trúc rốt cục thành công giúp Lục Vũ Tuấn cắt xong mười ngón tay..