Lư Giai Y ở bên cạnh vừa nghe thấy những lời này đã phải cố kìm nén tức giận, cúi đầu nhìn Mộc Lam: “Mộc Lam này, chẳng phải con thích nhất là búp bê barbie hay sao? Bởi vậy nên mẹ đã đặc biệt mua tặng con một bộ búp bê barbie phiên bản hạn chế gửi ở quầy lễ tân khách sạn rồi đó. Bây giờ chúng ta đi qua đó lấy rồi hai mẹ con mình cùng chơi có được không?”
“Thật sao ạ?” Đối với một đứa trẻ mà nói thì món đồ chơi yêu thích luôn có sức hấp dẫn chết người
“Tất nhiên là thật rồi. Đi, bây giờ hai dang hay lại bị khóa
mẹ con mình đi thôi.” Lư Giai Y vừa nói vừa đưa tay kéo Mộc Lam, còn không quên ném cho Mạc Hân Hy một ánh mắt đầy khiêu khích
Mộc Lam bước đến đang định đặt tay mình vào tay Lư Giai Y thì bỗng nhiên lại đổi ý, sau đó quay lại kéo Mạc Hân Hy: “Cô ơi, chúng ta đi cùng nhau, được không ạ?”
“Được chứ! Nhưng không biết mẹ cháu có đồng ý hay không thôi.” Mạc Hân Hy nét mặt đầy vui vẻ nhìn Lư Giai Y
Lư Giai Y tức đến nỗi muốn băm vằm Mạc Hân Hy ra làm trăm mảnh ngay lập tức, nhưng vì còn e ngại Mộc Lam đang có ở đây nên cô ta không thể trút giận, chỉ đành giả vờ trưng ra bộ mặt đầy vui vẻ: “Được chứ, chúng ta cùng đi nhé!”
Cô ta nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Mạc Hân Hy một cái đầy dữ tợn
Lúc ba người đi tới quầy lễ tân khách sạn thì đúng lúc đụng phải Diệp Lan Chi cũng từ ngoài tiến vào, nhưng vì cô ta là người nổi tiếng nên bên cạnh còn có thêm vài vệ sĩ và trợ lý, còn kéo theo một đám fan cuồng
Lư Giai Y không chú ý nên bị vệ sĩ đẩy một cái suýt thì ngã
Tức thì, cô ta nổi giận đùng đùng: “Mắt mũi để đâu đấy? Sao hạng B quèn thôi mà cũng bày đặt phô trương quá thể.”
Có lẽ trợ lý của Diệp Lan Chi là người mới nên chưa nhận ra Lư Giai Y này là ai, cô ta hơi bực bội chỉ tay vào Lư Giai Y: “Cô ăn nói kiểu gì đấy?”
Lư Giai Y đang bực vì một bụng tức giận còn chưa có chỗ trút, nên ngay lập tức cất cao giọng: “Thế cô ăn nói với tôi kiểu gì đây, vệ sĩ của mấy người suýt nữa đẩy tôi ngã đấy, cô còn không nhìn thấy sao?”
Tiếng cãi cọ ầm ĩ khiến Diệp Lan Chi không thể không chú ý, cô ta lập tức dừng bước quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Mạc Hân Hy đang khoác trên mình trang phục dạ hội màu tím nhạt
Thấy vậy, cô ta lập tức kinh hãi. Mạc Hân Hy ư? Sao cô ta có thể ở đây?
Chẳng phải cậu hai nhà họ Lục đã nói giữa anh trai anh ta và Mạc Hân Hy không có bất cứ quan hệ gì rồi sao, vụ bức ảnh chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Nhưng mà bây giờ, với địa vị của Mạc Hân Hy thì làm sao cô ta có thể xuất hiện ở chỗ này được, hơn nữa còn vô cùng thân thiết đi cạnh công chúa nhỏ nhà họ Lục
Diệp Lan Chi lập tức chuyển hướng tiến lại phía đám người Mạc Hân Hy
Lư Giai Y còn cho rằng cô ta tới để xin lỗi mình nên nhanh nhảu mở miệng phủ đầu: “Chào sao hạng A, tôi nghĩ cô nên quản cho tốt đám người bên cạnh mình đi, vì những người tham gia buổi tiệc ngày hôm nay đều không phải người bình thường đâu.”
Lúc bấy giờ Diệp Lan Chi mới nhìn thấy bên cạnh Mạc Hân Hy còn có cả Lư Giai Y thì không khỏi kinh ngạc một lúc rồi lại nhanh chóng mim cười chào hỏi: “Chào cô Lư, là cô à!”
Nhìn thái độ của cô ta cũng coi như tạm chấp nhận được nên Lư Giai Y mới thu lại vẻ mặt giận dữ ban nãy, nhưng giọng điệu thì vẫn đầy vẻ mỉa mai: “Cô bố trí đội hình hoành tráng như thể này, ai không biết còn tưởng là ngôi sao tầm cỡ quốc tế nào cơ.”
Diệp Lan Chi hơi lúng túng cười: “Đây là do công ty sắp xếp cho chứ tôi cũng thấy mệt lắm.”
Lư Giai Y lạnh nhạt hừ một tiếng: “Bảo người của cô chú ý một chút, ban nãy suýt nữa đã đẩy ngã cả tôi đấy. Lần này vì cùng là người nhà họ Lục nên tôi không muốn so đo, nhưng nếu lỡ như đẩy ngã người thuộc nhà đài hoặc nhà tài trợ thì chỉ e cô khó mà ăn nói đấy!”
Diệp Lan Chi trong lòng đầy căm tức nhưng cũng ý thức được Lư Giai Y này không dễ chọc vào, nên chỉ đành cười xòa nhận lỗi: “Chuyện cô Lư vừa nói, tôi sẽ bảo bọn họ chú ý hơn.”
Lư Giai Y thấy cô ta cũng biết thức thời thì vô cùng hài lòng, xoay người định đến quầy lễ tân với Mạc Hân Hy
“Mạc Hân Hy, lâu rồi không gặp, cô không nhận bạn cũ nữa à?” Không biết Diệp Lan Chi có mục đích gì mà đột nhiên sau lưng bọn họ lại gọi một tiếng
Mạc Hân Hy? Cả người Lư Giai Y chấn động mạnh, cô ta quay phắt đầu lại: “Diệp Lan Chi, cô gọi ai cơ?”
Diệp Lan Chi bước đến trước mặt bọn họ, ánh mắt dán chặt vào Mạc Hân Hy: “Hân Hy, dù sao chúng ta cũng là bạn, cô không thể không nhận ra tôi đấy chứ?”
Mạc Hân Hy nhìn chằm chằm cô ta rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao có thể không nhận ra được chứ! Cả đời này, Mạc Hân Hy tôi có thể quên ai chứ không bao giờ quên được cô đâu!”
Lư Giai Y đứng bên cạnh mặt mũi tái nhợt, không để cho Diệp Lan Chi kịp lên tiếng đã đột ngột thốt lên: “Mạc… Mạc Hân Hy… cô… cô là Mạc Hân Hy ở đại học Bắc Đại ư?”
Mạc Hân Hy cũng chẳng ngần ngại mà thừa nhận: “Đúng vậy đó, đàn chị khóa trên à! Hình như cô có tuổi rồi nên trí nhớ không được tốt thì phải, ở cạnh nhau lâu như vậy mà bây giờ cô mới nhận ra tôi.”
Lư Giai Y lập tức lùi về sau một bước rồi cúi đầu nhìn Mộc Lam: “Cô… cô muốn làm gì?”
Mạc Hân Hy bước lên kéo Mộc Lam về phía mình rồi nghiêng người nhìn chằm chằm vào mắt Lư Giai Y: “Cô nói thử xem, đàn chị khóa trên?”
“Cô… cô… là vì Mộc Lam?” Vừa nghĩ đến chuyện năm đó, rồi lại nhìn vào đôi mắt quá sức bình tĩnh của Mạc Hân Hy đang đứng trước mặt, trong lòng Lư Giai Y vô cùng hoảng sợ
Mạc Hân Hy nhìn chằm chằm cô ta nửa ngày mới đột nhiên mỉm cười chuyển chủ đề: “Đàn chị, không phải chúng ta muốn đến quầy lễ tân lấy búp bê barbie phiên bản giới hạn cho Mộc Lam hay sao?” Nói xong, cô giơ tay túm lấy cổ tay Lư Giai Y
Có một số chuyện cô không muốn để cho Diệp Lan Chi biết
Lư Giai Y đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói, muốn vùng ra nhưng làm cách nào cũng không vùng ra nổi, chỉ đành để cho Mạc Hân Hy kéo cô ta về phía quầy lễ tân
Diệp Lan Chi nhìn bóng dáng Mạc Hân Hy rời đi thì nắm tay siết chặt lại
Gia thế của gia đình cô ta đều là tự bịa đặt ra, chon nên cậu hai nhà họ Lục vẫn cứ nghĩ rằng công việc của bố mẹ cô ta là tham gia nghiên cứu lĩnh vực y học ở Thụy Sĩ
Nhưng Mạc Hân Hy lại biết rõ hoàn cảnh xuất thân của cô ta, nếu để người nhà họ Lục biết cô ta xuất thân từ vùng núi xa xôi hẻo lánh thì khác nào cố gắng bao lâu nay của cô ta đều đổ sông đổ bể. Người nhà họ Lục đời nào lại đi chấp nhận một cô con dâu như vậy
Cho nên, cô ta nhất định phải nghĩ cách bịt miệng Mạc Hân Hy mới được
Đến tận khi bọn họ lấy được búp bê barbie phiên bản giới hạn ở quầy lễ tân cho Mộc Lam rồi, Lư Giai Y mới ổn định lại tinh thần từ sau cú sốc ban nãy
Nhân lúc Mộc Lam đang ngồi trên ghế mày mò những chức năng của con búp bê barbie, Lư Giai Y mới kéo Mạc Hân Hy tới một góc khuất trong khách sạn
“Có phải cô đã biết Mộc Lam là con gái ruột mình từ lâu rồi đúng không?”
“Phải.” Nếu Lư Giai Y đã nhận ra cô thì tất nhiên cũng sẽ nghĩ đến thân phận của Mộc Lam
“Cô muốn gì?”
“Đương nhiên là Mộc Lam rồi.”
“Vậy còn Lục Khải Vũ thì sao? Cô với anh ta…”
“Tôi không hứng thú với anh ta, tôi chỉ muốn đón con gái mình về.”
“Cô thể đi!” Lư Giai Y nhìn cô chòng chọc, giọng điệu không hề nể nang
“Thề? Cô nghĩ cô là ai? Tại sao Mạc Hân Hy tôi lại phải the với cô?” Mạc Hân Hy khó chịu nhướn mày
Lư Giai Y vẫn luôn tự cho mình là đúng, vẫn tưởng rằng cô ta là trung tâm thế giới chắc?
“Cô không dám thề chứng tỏ cô vẫn còn có dụng ý khác với Lục Khải Vũ.”
Mạc Hân Hy cạn lời trợn trắng mắt, cô cảm thấy không cần phải tiếp tục nói chuyện với loại người IQ thấp như vậy nữa nên định xoay người đi xem Mộc Lam thế nào, ai ngờ lại bị Lư Giai Y kéo phắt lại,
“Mạc Hân Hy, như vậy là cô ngầm thừa nhận rồi đúng không?”
Mạc Hân Hy cúi đầu liếc tay cô ta một cái, giọng điệu sắc bén mà dứt khoát: “Buông ra!”
“Có tật giật mình sao? Mộc Lam căn bản chỉ là cái cớ, mục đích cuối cùng của cô chính là Lục Khải Vũ đúng không?” Lư Giai Y không mảy may cảm thấy trong giọng điệu của cô ta có chỗ nào không đúng
Mạc Hân Hy nhếch khóe miệng, cố ý khiêu khích cho cô ta nổi giận: “Đúng đấy, mục đích cuối cùng của tôi chính là Lục Khải Vũ đấy, thì cô định làm gì?”
Mạc Hân Hy thế mà lại thừa nhận dã tâm của mình, đến lúc này Lư Giai Y không nhịn nổi nữa, cô ta giơ tay lên định giáng cho Mạc Hân Hy một bạt tai
Chẳng qua tay vừa giơ lên đã bị Mạc Hân Hy túm chặt lấy: “Lư Giai Y, chỗ này không phải nhà họ Lư của cô đâu. Tốt nhất cô nên thu cái vẻ ngạo mạn đó của mình lại, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong, cô đẩy mạnh một cái khiến Lư Giai Y lảo đảo đụng đầu lên vách tường đằng sau
Cô ta còn chưa kịp đứng vững thì Mạc Hân Hy đã đột ngột tiến tới bóp cổ cô ta: “Đàn chị, tôi đã không còn là Mạc Hân Hy ở trong sân trường năm đó nữa đâu, biết điều thì đừng chọc vào tôi, nếu không… thù cũ lẫn hận mới, tôi sẽ thanh toán sạch sẽ từng cái một với cô.”
Đến khi hô hấp của Lư Giai Y bắt đầu trở nên khó khăn, mặt nghẹn đến đỏ bừng thì cô mới buông tay xoay người bỏ đi.