Lục Vũ Tuấn liền nghĩ tới chủ nhân của gói kẹo này, cười nói: “Là Bảo Anh tuần trước lén mua giấu ở chỗ anh đấy.
Nói là nhân lúc làm bài tập thì qua đây ăn”
Nhớ lại sự tích đấu trí với bố mẹ của Lục Bảo Anh khiến cô ấy không khỏi bật cười.
“Con bé đang trong giai đoạn thay răng, chú Khải Dã không cho ăn cũng là điều dễ hiểu.
Anh làm như vậy không phải là đang giúp con bé đâu, khiến việc thay răng không được tốt”
Bên ngoài cửa sổ, ánh năng rực rỡ của tháng chín chiếu rọi vào căn phòng, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Hàn Tương Trúc dưới ánh mặt trời đẹp đến rung động lòng người.
Lục Vũ Tuấn nhìn cô không rời mắt, dần tiến về phía cô thâm tình nói: “Tương Trúc, em cười như vậy trông thật đẹp.”
Đầu óc của cậu lúc này gần như trống rỗng, bất giác nói ra tình cảm chân thực nhất trong lòng.
Hàn Tương Trúc nghe vậy bỗng mặt đỏ bừng, ánh mắt của Lục Vũ Tuấn quá nóng bỏng khiến cô không dám nhìn thẳng.
Cô cúi đầu, căng thẳng nói một cách lí nhí: “Anh Vũ Tuấn đừng trêu em nữa, so với chị Vũ Tuệ thì em cũng chỉ là con vịt xấu xí thôi”
Khi còn bé, từ lần đầu tiên tới nhà họ Lục nhìn thấy Lục Vũ Tuệ, Mộc Lam và Tư Nhã, trong lòng cô đã tràn ngập sự ngưỡng mộ và kinh ngạc.
Trên đời này còn có cô gái xinh đẹp và khí chất đến vậy sao, nếu có một ngày cô có thể được như họ thì thật là tốt.
Nhưng dần theo năm tháng, cô cũng hiểu rằng dù cô có nỗ lực đến đâu cũng không thể trở nên xinh đẹp như vậy.
Họ từ lúc sinh ra đã may mắn hơn cô, được sinh ra trong gia đình giàu có như nhà họ Lục, được bao người yêu thương.
Vì vậy cô cũng dần chấp nhận hiện thực này, chỉ mong cùng mẹ ổn định sống qua ngày ở Hà thành.
Hôm nay đột nhiên được Lục Vũ Tuấn khen mình xinh đẹp, trong lòng Hàn Tương Trúc vô cùng lúng túng.
Lục Vũ Tuấn nắm lấy tay cô ấy, chân thành nói: “Tương Trúc, em với bọn họ không giống nhau.
Trong lòng anh em là cô gái xinh đẹp nhất”
Câu nói này của Lục Vũ Tuấn nếu nghe kĩ sẽ thấy có chút giống như đang tỏ tình.
Nhưng người đơn thuần như Hàn Tương Trúc từ trước đến nay chưa từng yêu đương, tuy tim cô đang nhảy loạn nhịp lên nhưng cô ấy vẫn nghĩ rằng Lục Vũ Tuấn chỉ là đang đùa cô ấy mà thôi.
Hàn Tương Trúc rút tay mình ra: “Được rồi anh Vũ Tuấn.
Đừng trêu chọc em bằng mấy lời dối lòng vậy chứ.
Mấy trò này em biết hết rồi, không lừa được em đâu”
Nói rồi cô ấy lạnh lùng cầm sách vở đẩy đến trước mặt cậu.
Cảm giác bản thân đã nói đến vậy mà đối phương vẫn mình đang đùa, Lục Vũ Tuấn nhìn cô gái mà mình yêu thương mà trong lòng tràn ngập sự thất bại.
Hết cách, cậu đành cầm lấy vở toán của Hàn Tương Trúc giúp cô ấy phân tích câu sai.
Thích một cô gái ngốc nghếch đúng là vừa mệt lại vừa vui.
Nhân lúc giảng giải, Lục Vũ Tuấn lại nhắc tới những ví dụ liên quan, giúp cô ấy ôn tập lại một lần.
Cậu phát hiện khả năng tư duy logic và hiểu biết của Hàn Tương Trúc thật sự rất ẫn năm rất tốt, những kiến thức cơ bản có điểm tương đồng vã chắc, hơn nữa lúc học bài cũng không tổng kết các kiến thức lại.
Lục Vũ Tuấn như vậy vừa giúp cô ôn bài vừa chỉ vài cách giúp tổng kết kiến thức.
Học xong hết cũng đã gần mười giờ rồi.
“Ui da, thời gian trôi qua nhanh thật đấy, đã đến buổi trưa rồi.
Anh Vũ Tuấn, anh quay về nhà ăn cơm à?”
Nói rồi cô thu dọn sách vở đứng dậy chuẩn bị rời đi..