Tống Hàn về nhà với bố mẹ với tâm trạng chán nản.
Chuyện này cứ như vậy trôi qua!
Chiếc Rolls Royce của nhà họ Lục tăng tốc đều đặn trên con đường từ huyện Thủy Nguyên trở về Hà Thành.
Hàn Tương Trúc cảm thấy đầu hơi đau, thân thể cũng không có sức, có chút phát sốt.
Nhưng Lục Vũ Tuấn vẫn im lặng ngồi thẳng bên cạnh cô, không khí âm u khiến cô có chút khó thở.
Người tài xế tiểu Lý đã đến nhà họ Lục được vài năm.
Anh †a chưa từng thấy Lục Vũ Tuấn biểu hiện lạnh lùng như vậy!
Ngày thường, cậu ba nhà họ Lục là người hiền lành lễ phép nhất, nhưng không ngờ lúc tức giận lại đáng sợ như vậy.
Cô gái Tương Trúc này cũng đúng thật là, cô đã làm gì mà khiến cậu chủ nóng tính nhất vô cùng tức giận.
Thời gian trôi qua, Hàn Tương Trúc cảm thấy đầu càng ngày càng khó chịu, cả người có chút nặng trĩu.
Cô suy nghĩ một hồi, có lẽ là do đêm qua trời mưa, không kịp thay quần áo đã khiến cô phát sốt!
Nhưng mà, anh Vũ Tuấn đang tức giận, cô không dám nói!
Lục Vũ Tuấn trong lòng rất giận cũng rất sợ hãi.
Cậu không dám nghĩ, nếu đêm qua Tương Trúc không mê man, thời điểm đó cậu chỉ cần cúp máy, cậu sẽ không nghe thấy những gì em họ cô ấy nói thì kết quả của sự việc ngày hôm nay sẽ như thế nào.
Điều này có chút bối rối, cô ấy thực sự nghe theo sự sắp đặt của gia đình mà đính hôn với Tống Hàn đó sao? Sau đó, trở lại Hà thành cùng mẹ cô chuyển ra khỏi nhà họ Lục.
Đi chấp nhận lòng tốt và quà tặng của nhà họ Tống?
Nếu thời điểm đó đến, theo tính cách của Tương Trúc và cô Lưu Lệ, có lẽ cậu sẽ không thể thuyết phục cô ở lại.
Sự nhầm lẫn nhỏ này thực sự là một người ngu ngốc và có mắt nhìn kém.
Một người đẹp trai như vậy suốt ngày thích cô ấy, chiều lòng cô ấy và chăm sóc cô ấy bằng mọi cách.
Làm sao cô có thể không cảm nhận được một chút về chính mình!
Tống Hàn kia, anh ta rốt cuộc là thứ gì vậy!
Cô thực sự đã đến gặp anh ta, còn muốn nhận đồ của anh ta.
Nó không phải chỉ là một chiếc iPhone bị hỏng thôi sao?
Nếu cô muốn, cậu sẵn sàng mua cho cô đủ kiểu dáng, màu sắc, miễn là cô vui.
Có vẻ như mọi ngày cậu thực sự tốt với cô và cô cảm thấy rằng việc mình đối xử tốt với cô là điều hiển nhiên, hôm nay nhất định phải để cô biết, bản thân cô quan trọng như thế nào.
Dọc đường đi, Lục Vũ Tuấn trong lòng tức giận.
Tuy nhiên, cậu vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Hàn Tương Trúc.
Trong thâm tâm, cậu mong cô chủ động nói và giải thích cho mình.
Cậu cũng tự nhủ chỉ cần Tương Trúc chủ động giải thích thì dù cô nói gì cậu cũng sẵn sàng tin.
Tuy nhiên, sau khi đợi một lúc lâu, cái đứa ngốc nghếch này không chịu nói mà cứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hừm, bản thân đã làm sai, mà vẫn vẫn còn tùy hứng!
Hôm nay Lục Vũ Tuấn cậu sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với cô, trừ khi cô chủ động nói lời xin lỗi trước.
Bởi vì khuôn mặt của Hàn Tương Trúc luôn hướng ra ngoài, Lục Vũ Tuấn không nhìn thấy hai má ửng hồng hay cái cau mày, vẻ mặt khó chịu của cô.
Cậu cho rằng cô đang giận mình! Chính mình cũng làm theo!.