9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


Đúng vậy, cô ta thực sự là có bạn trai, nhưng người bạn trai đó là một shipper bình thường, bọn họ đã lớn lên cùng nhau, là yêu nhau thời thơ ấu.

Bọn họ chỉ là xuất thân từ những gia đình bình thường, thực sự rất khó để có được chỗ đứng ở Hà Thành.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hồng Vi đã nổi như cồn vì có vóc dáng, ngoại hình và giọng hát tuyệt mỹ, sau đó, các đồng nghiệp khuyến khích cô tham gia chương trình tài năng của Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media, và cô đã may mắn được bộc lộ tài năng.

May mắn thay, cô ta lại được cậu hai nhà họ Lục đánh giá cao.

Tuy nhiên, nội bộ Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media đấm đá nhau, hoạt động ngầm bắt đầu khởi động, nếu không có sự hậu thuẫn vững chắc, cô ta chẳng thể nào vượt lên được.

Vì vậy, cô ta bắt đầu tiếp cận Cậu hai nhà họ Lục mà không nói cho bạn trai biết.


Cô ta đặt ra thời gian cho bản thân, chỉ cần một năm tiết kiệm đủ tiền sẽ mua một căn nhà ở Hà Thành, sau khi ổn định cuộc sống, cô ta sẽ kết hôn với bạn trai, sau đó chia tay sân khấu ca nhạc, đi đến một nơi an cư lạc nghiệp, mở lớp dạy kèm nghệ thuật, và có một cuộc sống bình dị.

Chỉ là cô ta không ngờ chỉ sau vài tháng đã bị phát hiện.

“Bạn trai?” Lục Khải Vũ nhưởng mày, bất giác liếc nhìn em trai mình.

Cậu hai nhà họ Lục vẻ mặt kinh ngạc: “Cô, cô có bạn trai sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã yêu nhau từ thời trung học, được gần tám năm. Nước mắt Hồng Vi trào ra.

“Vậy thì cô, tôi?” Cậu hai nhà họ Lục nắm lấy tóc cô ta, có chút khó tiếp nhận sự thật.

“Gọi cho bạn trai của cô. Tôi muốn xác nhận những gì cô đã nói.” Lục Khải Vũ lạnh lùng nói.

Hồng Vi lập tức quỳ trên mặt đất, khóc lóc van xin: “Không được, chủ tịch Lục, em xin anh đừng gọi, nếu anh ấy biết chắc chắn sẽ chia tay với em.”

Lúc này, cậu hai nhà họ Lục đang trên đà suy sụp, anh ta kéo Hồng Vi dậy: “Cô đã có bạn trai, tại sao lại muốn tiếp cận tôi?”

Hồng Vi vẻ mặt rầu rĩ nhìn anh ta: “Cậu hai, cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã không thiếu thứ gì, không thể hiểu được nỗi niềm của những người bình thường như chúng tôi. Chúng tôi muốn trụ vững ở Hà Thành, còn phải phụng dưỡng người già trong gia đình, tương lai nuôi con cái. Chỉ thể dựa vào đồng lương ít ỏi đó, căn bản không thể được. “

“Anh có thể không biết nếu không dựa vào anh, với xuất thân đó của tôi, ở trong Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media căn bản không thể đứng vững được.” Cậu hai nhà họ Lục bị vẻ mặt của cô ta làm cho giật mình, buông tay ra, yếu ớt gục xuống ghế sô pha.


“Đây chính là lời nói từ một phía của cô, tôi cần bằng chứng” Lục Khải Vũ vẫn không chút động lòng, giọng nói vẫn lạnh lùng và kiên định.

Hồng Vi suy nghĩ một lúc, đột nhiên lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục Khải Vũ: “Vào khoảng 10 giờ tối ngày 4 tháng 7, tôi và bạn trai đang ăn thịt nướng tại một quán ăn ở khu Tây. Tôi có biên bản thanh toán trên điện thoại di động, chủ tịch Lục có thể kiểm tra.”

Lục Khải Vũ cầm điện thoại di động xem qua, quả nhiên, vào lúc mười giờ ngày 4 tháng 7, có lịch sử thanh toán của một hàng ăn.

Nếu đó không phải là Hồng Vi, thì là ai?

Chân mày anh nhíu lại ngày càng sâu.

Hồng Vi như nghĩ ra điều gì đó đột nhiên nói: “Chẳng lẽ là Diệp Lan Chi? Xe là do cậu hai mua cho cô ta. Cô ta có lẽ có chìa khóa dự phòng. Tôi không dám lái xe khi đi gặp bạn trai.”

“Diệp Lan Chi!” Cậu hai nhà họ Lục sửng sốt, đột nhiên từ trên số pha đứng lên.


“Cô ta có trả lại chìa khóa dự phòng cho anh khi rời đi không?” Lục Khải Vũ hỏi.

Cậu hai nhà họ Lục lắc đầu: “Cô ta chỉ đưa cho tôi một chiếc chìa khóa và nói rằng chiếc chìa khóa kia đã bị mất.”

“Cậu có biết Diệp Lan Chi sống ở đầu không?”

Cậu hai nhà họ Lục hít sâu một hơi: “Em chỉ biết cô ta đã từng mua một căn nhà ở Hà Thành, nhưng vị trí chính xác thì không rõ.’ Lục Khải Vũ không nói gì, anh liếc nhìn Hồng Vi, sau đó bất lực vỗ vai em trai mình: “Khải Dã, cậu không còn trẻ nữa, nên hiểu chuyện đi!”

Nói xong liền lắc đầu bước ra ngoài.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi