9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


Lục Khải Vũ đứng trên bục đã nhìn thấy bọn họ, anh khẽ mỉm cười, gật đầu chào Long Uy.

Long Uy quả nhiên rất giữ chữ tín, anh ta đã đưa hai cậu bé tới.

Long Bách nhìn Lý Mộc Tháp đang đứng cạnh Mạc Minh Húc thì cảm thấy khó hiểu, cậu bèn ghé sát tai anh trai nhỏ giọng hỏi: “Không phải bọn họ có bốn đứa con sao? Thế thằng nhóc đen đen kia là ai?”

Long Thiên lắc đầu một cái: “Không biết ”

Có điều trong lòng cậu bé cũng thoảng nghi ngờ, rốt cuộc năm xưa Mạc Hân Hy đã sinh bao nhiêu con vậy? Bây giờ ngoài Mạc Minh Húc và ba cô con gái trên bục thì còn có hai người bọn họ, tổng đã là sáu người rồi. Thế nhưng lúc nãy trên đường bọn họ lại gặp một thằng nhóc trông hơi buồn phiền, thờ ơ, mà thằng nhóc đó lại giống y hệt Long Bách. Nếu như thằng nhóc đó cũng là con trai của Mạc Hân Hy thì tổng đã là bảy người rồi.


Còn có thằng nhóc thấp bé đen thui đang đứng cạnh Mạc Minh Húc trên bục nữa. Mặc dù thoạt nhìn thì không thấy gì vì thằng nhóc đó có vẻ nhỏ hơn bọn chúng một chút, thế nhưng nếu quan sát kỹ thì lại thấy lúc cậu nhóc đó cúi đầu cười, khuôn miệng rất giống với Lục Khải Vũ.

Trong lòng Long Thiên thầm tính toán một chút, tám người, chẳng lẽ Mạc Hân Hy một lần có thể sinh tâm đứa con sao?

Cậu bé lắc đầu một cái, cảm thấy không thể tin được, có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Làm gì có chuyện một lần có thể sinh tám đứa con được chứ

Thật ra thì không chỉ có mình cậu bé mà còn có rất nhiều vị khách đang có mặt cũng đều nghi ngờ.

Sau lưng Long Thiên có người xì xào bàn tán: “Sao tôi chưa gặp cậu bé đen đen đó bao giờ nhỉ? Cậu bé đó là ai vậy? “Đúng thế, không nghe thấy ai nói chủ tịch Lục còn có một đứa con nữa đúng không?”

“Ai mà biết được! Có thể là con của bà con họ hàng thôi.

“Tôi vừa nhìn thấy lúc thắng bé đó nó cúi đầu trong lại có nét giống với cậu hai nhà họ Lục, lẽ nào lại là con riêng của cậu hai?”

“Đừng có nói bậy!”


Mấy chuyện bát nháo luôn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy đều rôm rả bàn tán.

Sau khi nghe thấy, bả vai của Long Thiên dựng thẳng dậy. Một bào thai mà sinh được tám đứa con sao, xem ra là mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới xong, người dẫn chương trình đang định tiến hành thủ tục tiếp theo thì bỗng nhiên có một nam một nữ từ cầu thang tầng hai xông lên.

Người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi, mặc trang phục lao công còn người đàn ông tầm ngoài hai mươi tuổi, mặc trang phục bảo vệ của khách sạn Nguyệt Tú.

“Lục Khải Vũ, cậu đúng là kẻ không có lương tâm, đang ghét, khốn nạn, cậu có còn nhớ con gái của tôi không?” Nữ lao công xông thẳng lên trên bục rồi tiến đến trước mặt Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, sau đó ngôi phát xuống đất và bắt đầu gào khóc ầm ĩ “Chuyện gì đang xảy ra đây? Người này là ai vậy?”

Khách mời có mặt trong hội trường tiệc cưới đều vô cùng khiếp sợ, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán. khi nhìn thấy đối phương, người nhà họ Lục trước tiên rất ngạc nhiên nhưng sau khi nhớ đến thân phận của người ta thì mặt mũi tái mét lại.


Bố Lục đứng dậy chỉ thẳng vào cô lao công kia: “Người phụ nữ này bị điên rồi, bảo vệ đâu, mau kéo bọn họ ra ngoài cho tôi!”

“Điền sao?” Nữ lao công vừa nghe thấy thì nổi giận, lập tức nhảy chồm lên rồi chỉ thẳng mặt bố Lục: “Ông nói đúng đấy, tôi điên rồi! chủ tịch Lục Khải Vũ của Tập đoàn nhà họ Lục mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ đã hại chết con gái tôi, tôi đã phát điện từ mười hai năm trước rồi.”

“Mau lôi bà ta ra ngoài cho tôi!” Bố Lục sốt ruột quát lên với nhân viên bảo vệ.

Mấy nhân viên bảo vệ xông lên, đang định cưỡng ép nữ lao công lôi ra ngoài thì bị cậu thanh niên trẻ tuổi đi cùng bà ta bất chợt rút một con dao thái ra, giơ lên trước mặt nữ lao công.

“Mấy người nếu ai dám động đến một đầu ngón tay của mẹ tôi, tôi sẽ xử đẹp mấy người!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi