“Sau đó nhà họ Lục rất nhanh chóng đã đưa ra được chứng cứ vạch trần âm mưu của đối thủ cạnh tranh, vượt qua nguy cấp.”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người lập tức rơi vào trạng thái trầm mặc, ánh mắt nhìn người trong nhà họ Lục cũng mang vài phần khinh bỉ. Quả nhiên là những người có tiền đều vì lợi ích của mình mà chuyện gì cũng dám làm.
“Bảo sao chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà Tập đoàn nhà họ Lục có thể làm ăn lớn như vậy, hóa ra là sau lưng bọn họ đã làm ra những chuyện thiếu lương tâm như vậy.”
“Nếu mà là tôi thì cả đời này lương tâm sẽ bị cắn rứt, làm những chuyện này nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Câu chuyện không có căn cứ này nhanh chóng được lan truyền giữa các vị quan khách có mặt tại hội trường tiệc cưới.
Sau khi nghe thấy, Lục Khải Dã tức giận muốn đứng lên giải thích với mọi người nhưng đã bị bà cụ Lục kéo lại.
“Khải Dã, đừng kích động! Hôm nay là hôn lễ của anh cháu, có một số việc càng tô lại càng đen mà thôi.”
Bà cụ Lục đã có hơn bảy mươi năm tuổi đời nên nhìn nhận sự việc vô cùng thấu đáo.
Tính cách Lục Khải Dã vốn rất dễ kích động nên những năm vừa qua Tập đoàn nhà họ Lục đã đắc tội không ít người trên thương trường. Những đối thủ cạnh tranh kia kể cả biết rõ những lời đồn đoán kia không phải là sự thật nhưng cũng sẽ cố tình mượn cớ để đả kích nhà họ Lục.
Nếu hôm nay đối phương có thể trà trộn vào hội trường hôn lễ thì hiển nhiên là phải có kẻ đứng sau xúi giục. Nếu như Khải Dã không suy nghĩ kỹ càng đã ra mặt giải thích thì chưa biết chừng sẽ bị đối phương chọc giận chỉ bằng một vài câu. Một khi mọi chuyện đã vỡ lở ra thì không biết cánh truyền thông sẽ đăng bài lộng ngôn đến như nào.
“Bà nội, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho bọn họ bêu xấu anh cháu như vậy sao? Năm đó rõ ràng là anh ấy bị người khác hãm hại mà.” Lục Khải Dã cảm thấy bực bội nhưng vẫn nghe lời bà ngồi xuống.
Bà cụ Lục chỉ vào bố Lục, mẹ Lục và cả Lục Khải Vũ vẫn đang đứng trên bục.
“Bố mẹ cháu, còn cả anh cháu nữa đều chưa nói gì cơ mà. Đợi một lát rồi tính tiếp! Bà thấy hai mẹ con nhà này đã bao nhiêu năm như vậy mà lại chọn đúng hôm nay để tới đây gây chuyện, đơn giản chỉ là muốn đòi tiền thôi. Khải Dã, cháu cứ nghe lời bà, đợi lát nữa đi!”
Dường như bà cụ Lục rất tin tưởng vào con trai và cháu trai mình.
Có điều tuy Lục Khải Dã không giải thích nữa nhưng Bạch Vĩ Hạo vốn là bạn thân của Lục Khải Vũ không nhịn được, bực bội nói với người xung quanh: “Mấy người đừng có mà nói nhăng nói cuội, Chủ tịch Lục vốn dĩ không phải là người như vậy. Chuyện năm đó chẳng liên quan gì đến chủ tịch Lục hết, cậu ấy vốn không hề hẹn Mai Huyền Hạ ra ngoài.” Đào Lệ Mẫn ngồi bên cạnh cũng vờ vịt phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch Lục năm đó vốn dĩ không hề có tình cảm gì với Mai Huyền Hạ, làm sao có thể hẹn cô ấy đi chơi được chứ! Mấy người đừng có mà nghe tin đồn nhảm, chẳng qua là bọn họ ghen tỵ với chủ tịch Lục thôi.”
Lần này khách khứa tới tham dự hôn lễ hầu như đều là những người có mặt mũi tại Hà Thành. Mẹ Mai Huyền Hạ gây chuyện chấn động như vậy thì e rằng sau này sẽ chẳng có ai đồng ý gả con gái cho Lục Khải Vũ nữa.
Vì vậy, cô ta chỉ cần đuổi Mạc Hân Hy đi thì bên cạnh Lục Khải Vũ chỉ còn duy nhất một mình cô ta thôi.
Đào Lệ Mẫn nhìn biểu cảm cực kỳ khó coi trên mặt Lục Khải Vũ, trong đôi mắt cô ta không che giấu được niềm hâm mộ.
Lời giải thích của Bạch Vĩ Hạo rất thiếu sức thuyết phục, so với mấy lời những cuội của gã đàn ông kia thì rõ ràng mọi người đều tin tưởng câu chuyện bát nháo kia hơn.
Những lời đồn đại kia đương nhiên cũng nhanh chóng truyền tới tại của Long Uy và hai cậu bé bên cạnh anh ta.
Long Thiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thể không hề nghe thấy gì.
Trong khi đó, Long Bách bĩu môi: “Thật không thể ngờ rằng Lục Khải Vũ lại mặt người dạ thủ như vậy, dám làm chuyện thất đức kia. Anh, anh đúng là xui xẻo nên mới có ngoại hình giống với loại người như vậy”
Nói xong, cậu bé nhìn Long Thiên bằng ánh mắt tràn đầy sự cảm thông.