Lư Giai Y nhìn Mạc Hân Hy, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời này của cô là có ý gì đây?”
Mạc Hân Hy nhìn cô chằm chằm: “Chẳng nhẽ tôi lại nói sai sao? Cô cho rằng Lục Khải Vũ là ai? Đã bảy năm rồi, anh ấy thực sự không biết rằng là ai đã bày mưu tính kế muốn lợi dụng mình hay sao?”
Lư Giai Y ngẩng đầu, đe doạ cô: “Cô nói lung tung cái gì vậy hả? Năm đó rõ ràng là cô muốn lợi dụng anh ấy, Mộc Lam và Tư Nhã chính là bằng chứng tốt nhất cho việc này, cô có dám đi xét nghiệm ADN hay không?”
Mạc Hân Hy chỉ im lặng lắc đầu, nói chuyện cùng với loại người như thế này thật là mệt mỏi: “Được, coi như năm đó là tôi lợi dụng Lục Khải Vũ đi, với tình hình hiện tại của Tư Nhã, cô nói đi, nếu như tôi thừa nhận cái sai, hạ thấp cái tôi để làm Lục Khải Vũ hài lòng, liệu anh ấy có cân nhắc chuyện kết hôn với tôi để cho Tư Nhã một gia đình hoàn hảo hay không?”
Lư Giai Y chợt lùi về sau hai bước: “Cô…”. Cô tại sao không nghĩ đến việc thân phận hiện tại của Mạc Hân Hy đã là nhà thiết kế Lam Hiểu nổi tiếng, Lục Khải Vũ dường như đã nhìn cô ta ánh mắt khác, nếu như vì Tư Nhã, nói không chừng anh ấy sẽ thực sự đồng ý kết hôn với cô ta.
Mạc Hân Hy cúi đầu ghé sát tai cô ta: “Cho nên, cô nên ngậm chặt mồm và im lặng về thân phận của Mộc Lam và Tư Nhã đi. Nếu không, không cẩn thận là tôi sẽ thực sự có thể gả cho Lục Khải Vũ đó nha”. Nói xong, cô liếc mắt nhìn Lư Giai Y một cách khinh bỉ, sau đó quay người đi về phía biệt thự nhà họ Lục.
Lư Giai Y nhìn theo bóng lưng của cô, trong đôi mắt kia lộ ra tia hận thù: “Mạc Hân Hy, còn có tôi ở đây, cô đừng hòng lợi dụng Tư Nhã để gả vào nhà họ Lục”.
Mạc Hân Hy dừng lại trước cửa nhà họ Lục, lưỡng lự chốc lát, khẽ cắn môi nhấn chuông cửa.
Vì con gái, nên cho dù là có khó khăn vất vả như thế nào thì cô cũng không ngại.
Quản gia nhà họ Lục vừa mở cửa, thấy cô thì có chút kinh ngạc: “Là cô Mạc đó sao?” Chú Vương tuy là đã từng nghe nói cô chính là nhà thiết kế Lam Hiểu nổi tiếng lừng lẫy, nhưng ông vẫn quen gọi tên ban đầu của cô hơn.
Mạc Hân Hy vui vẻ mỉm cười: “Chú Vương, Mộc Lam có ở nhà không ạ? Cháu định đưa con bé một ít bánh ngọt mà nó thích ăn”.
Chú Vương dường như hơi khó xử: “Việc này.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Cô Mạc chờ tôi một chút nhé, tôi đi báo cho chủ tịch Lục một cái đã”. Ngày hôm nay, Lục Khải Vũ lại vừa mời một vị chuyên gia nổi tiếng tới nhà khám bệnh cho Tư Nhã, Mạc Hân Hy đột nhiên đến đây, ông không biết có nên cho cô vào hay không.
Chú Vương khi đi lên tầng hai, vị chuyên gia đã gặp Tư Nhã rồi, đang ở phòng sách thảo luận về bệnh tình của con bé cùng với Lục Khải Vũ và mẹ anh.
Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn: “Có phải là Lư Giai Y vẫn ở cửa không muốn về đúng không?”
Chú Vương vội vàng lắc đầu: “Không phải a, là cô Mạc, cô ấy nói cô ấy muốn cho Mộc Lam một ít bánh ngọt mà cô ấy làm”. Nói xong, ông không tự chủ được mà liếc Lục Khải Vũ một cái.
“Nhà thiết kế Lam Hiểu? Cô ấy tới đây để làm cái gì?”
Lục Khải Vũ nhẹ nhàng nhướn lông mày lên một cái: “Để cho cô ấy vào đi!”
Bà Lục ngăn cản “Khải Vũ, đây là chuyện riêng của nhà họ Lục chúng ta”.
Lục Khải Vũ đứng dậy: “Mẹ, trong tập đoàn đều có rất nhiều nhân viên đã từng gặp Tư Nhã, tin tức con bé là con gái của con là không thể giấu được đâu”.
Bà Lục đột nhiên có chút kinh ngạc mắt chằm chằm con trai mình: “Nhưng mà, nhà thiết kế Lam Hiểu này định làm cái gì vậy, chẳng lẽ cô ta có gì đó với con?”
Lục Khải Vũ đứng dậy đỡ mẹ Lục ngồi xuống: “Mẹ, mẹ ngồi đây nói chuyện với bác sĩ một lúc, nhân tiện ghi lại một số lưu ý để tiện chăm sóc cho Tư Nhã. Đúng rồi, đừng quên gọi điện thoại cho bố, nhắc ông ấy ở quê chơi với bà nội thêm mấy ngày nữa, quá nhiều người lạ trong nhà, con sợ rằng Tư Nhã sẽ sợ hãi”.
Mẹ Lục có chút bất mãn liếc nhìn con trai một cái: “Đúng thật là có con gái cái là không cần bố mẹ nữa, nuôi con trai để làm gì cơ chứ!”
“Lời này mẹ nên nói cho Lục Khải Dã nghe”. Nói xong, Lục Khải Vũ xoay người đi ra khỏi phòng sách.
Nhìn theo bóng lưng của con trai, mẹ Lục bất đắc dĩ thở dài: “Thằng con vô ơn!”