9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


Lúc này trong lòng mọi người đều đang có khuynh hướng nghiêng về phía kẻ yếu thế là mẹ Mai nên kéo theo sẽ thấy Mạc Hân Hy không vừa mắt.

Mạc Hân Hy cũng không tức giận mà chỉ nhìn mẹ Mai rồi hỏi: “Con gái thứ hai của bà tên là Mai Huyền My đúng không?”

“Đúng vậy, thì sao?”

“Cô ta đang ở đâu, sao hôm nay vẫn chưa tới?”

“Đương nhiên là có tới rồi, có điều nó không dám xuất hiện mà thôi.” Nói tới chỗ này, mẹ Mai quay đầu nhìn về phía góc phòng cạnh cầu thang rồi phẫn nộ gọi: “Huyền My, con mau ra đây cho mẹ, có mẹ ở đây, con không phải SỢ.”

Mai Huyền My vẫn luôn trốn ở góc phòng nghe thấy tiếng mẹ gọi thì biết không thể trốn ở đây được nữa, cô ấy không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đi ra.

Cô ấy tự biết mình đuối lý nên lúc bước lên bục căn bản không dám nhìn vào mắt Mạc Hân Hy.

Liễu Thanh Y ngồi bên dưới nhanh chóng nhận ra Mai Huyền My nên kinh ngạc đè thấp giọng nói: “Chính là cô ta!”


Lý Duy Lộc nhíu mày một cái: “Em biết cô ta à?”

“Chính là người mà mấy hôm trước Hân Hy đã giới thiệu đến Cửa hàng bánh ngọt Midodo. Cô gái này rất có năng khiếu trong việc làm bánh ngọt, hơn nữa cũng rất cần cù chịu khó, em còn đang định thăng chức rồi nâng lương cho cô ta đấy chứ!” Liễu Thanh Y lắc đầu một cách tiếc rẻ, một cô gái như vậy mà lại bị sinh ra trong một gia đình như thế, quả thật là đáng tiếc.

Trong lòng cô ấy còn đang xúc động thì một vị cảnh sát ngoài năm mươi tuổi đã dẫn theo mười mấy cảnh sát bước vào.

“Đội trưởng Vương, sao anh lại tới đây?” Bố Lục rất kinh ngạc, đội trưởng Vương chính là người năm đó đã bắt đảm lưu manh côn đồ kia, cũng là người phụ trách điều tra xét xử vụ án của Mai Huyền Hạ. lấy đội trưởng Vương đến, Mạc Hân Hy mỉm cười gật đầu với Lý Duy Lộc.

Liễu Thanh Y nghi ngờ nhìn Lý Duy Lộc: “Có phải hai người có chuyện gì giấu giếm em không?”

Lý Duy Lộc cười thần bí: “Bà cô, đợi hôn lễ kết thúc xong anh sẽ giải thích rõ ràng với em. Bây giờ trước hết cứ để cho Hân Hy giải quyết cái phiền toái trước mắt này đã rồi tính”

“Hừ…” Liễu Thanh Y bực bội nhéo cánh tay Lý Duy Lộc một cái.


“Ai da, bà cô à, em nhẹ tay chút đi!”

Ai không biết còn tưởng họ là một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình đấy chứ.

Long Uy ngồi cách đó mấy hàng nghiêng đầu nhìn bọn họ, đôi môi mỏng của anh ta khẽ mỉm lại, lông mày nhíu chặt, bàn tay không tự chủ siết thành nắm đấm, mãi một lúc lâu sau mới buông lỏng ra.

Mạc Hân Hy đứng trên bục nhìn thấy đội trưởng Vương thì quay sang phía người nhà Mai Huyền Hạ, khỏe miệng cô khẽ nhếch lên.

“Mai Huyền My, cô còn nhớ tôi không?” Mạc Hân Hy đi tới trước mặt Mai Huyền My, nhìn thẳng vào cô ấy.

Mai Huyền My cúi đầu, căng thẳng đến mức run rẩy: “Tổng giám sát Lam!”

Thật ra thì cô ấy vốn dĩ không hề đồng tình với việc mẹ và em trai mình chọn ngày hôm nay để tới đây gây chuyện, dù sao thì Tổng giám sát Lam và chủ tịch Lục đối xử với cô ấy không hề tệ, hơn nữa công việc của cô ấy ở cửa hàng bánh ngọt Midodo cũng rất vui vẻ.

Thế nhưng mấy ngày trước em trai cô ấy đi đánh bạc thua rất nhiều tiền, đối phương tuyên bố nếu như ba ngày nữa mà không trả hết tiền thì sẽ cưa cụt một cái chân của cậu ta.

Đào Lệ Mẫn nói chỉ có chọn đúng ngày hôm nay để đến gây chuyện mới có thể khiến nhà họ Lục thỏa hiệp, cho dù bọn họ muốn bao nhiêu tiền thì nhà họ Lục cũng sẽ đưa.

Cô ấy vốn định kiếm cớ không tới nhưng lại bị mẹ Mai mắng cho một trận, mẹ Mai buộc cô ấy phải đến, nếu không thì sẽ không nhận đứa con gái này nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi