9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


Phạm Ngô Tam trừng cô ta một cái: “Cút ra ngoài, ai cho phép cô nghe lén, nhanh đi nấu cơm đi, đàn bà thì biết cái gì?”

Lần này vậy mà Thúy Hoa lại không e ngại gã ta nữa, chạy thẳng vào căn phòng phía đông, tranh thủ lúc Phạm Ngô Tam còn chưa kịp phản ứng, khóa trái cửa lại.

Bên trong phòng, Hữu Sinh sợ hãi hỏi: “Mẹ, mẹ khóa cửa làm gì vậy a?”

Thúy Hoa hét với Phạm Ngô Tam bên ngoài: “Hữu Sinh là con trai của tôi, Phạm Ngô Tam, anh đừng hòng nghĩ đến chuyện bán con của tôi.”

Phạm Ngô Tam tức giận xông tới, hung hăng đạp vào cửa: “Thúy Hoa, con đàn bà đê tiện này, mày biết cái gì, hai vợ chồng chủ tịch Lục người ta mới là bố mẹ ruột của Hữu Sinh, thằng nhỏ đi theo mày thì có thể có tương lai gì. Mày mau mở cửa ra cho ông!”

Ở bên trong, Thúy Hoa im lặng một lát mới quát lại: “Phạm Ngô Tam, trừ khi tạo chết, nếu không tạo sẽ không để họ mang Hữu Sinh đi.”

Phạm Ngô Tam tức giận đẩy mạnh cửa nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra, gã ta điên tiết chạy ra ngoài vác cây rìu vào, chuẩn bị phá cửa.

Mạc Hân Hy lập tức tiến lên ngăn lại: “Anh muốn làm gì, như vậy sẽ khiến đứa nhỏ sợ hãi.”


Phạm Ngô Tam trừng mắt nhìn cô: “Cô ta không mở cửa thì biết làm sao bây giờ? Cô không muốn đón con về à?”

Lục Khải Vũ đi qua, nhẹ vươn tay kéo Mạc Hân Hy về phía sau, lạnh lùng nhìn Phạm Ngô Tam: “Bọn tao đi trước, vợ chồng hai người thương lượng với nhau cho tốt đi, có điều.”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Nếu trên người đứa bé lại xuất hiện vết thương, tao sẽ trực tiếp báo cảnh sát, đến lúc đó một xu mày cũng đừng hòng mơ tưởng!”

Vừa nghĩ tới bản thân chẳng mấy chốc nữa sẽ trở thành tỷ phú, Phạm Ngô Tam vội vàng tươi cười: “Chủ tịch Lục, anh yên tâm, tôi sẽ khuyên nhủ Thúy Hoa thật tốt, chậm nhất là xế chiều hôm nay, nhất định sẽ mang đứa bé đến nhà trưởng thôn giao cho anh

Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua cửa phòng khóa chặt, nhẹ gật đầu: “Hi vọng mày sẽ nói được làm được!” Sau đó anh nắm lấy tay Mạc Hân Hy rời khỏi nhà

Phạm Ngô Tam.

Mạc Hân Hy không thể hiểu nổi, oán trách anh: “Anh đang nghĩ gì thế? Nếu chúng ta đi, lỡ như gã ta lại đánh vợ con nữa thì sao?”


Lục Khải Vũ nâng tay vuốt vuốt tóc cô: “Em yên tâm, vì ba mươi tỷ kia, tên đó sẽ không dám đâu.

“Phải rồi, sao anh lại đồng ý cho gã ta ba mươi tỷ, loại người lưu manh như gã, có tiền trong tay nói không chừng sau này sẽ làm chuyện xấu cho xem!”

“Với lại, gã ta đánh con trai mình như thế, anh không đau lòng cho Tứ Bảo sao mà còn đưa tiền cho gã dễ dàng như thế?” Càng nghĩ Mạc Hân Hy càng cảm thấy tức giận.

Lục Khải Vũ khẽ thở dài, nhéo nhéo cái mũi của cô: “Em đó! Bình thường thông minh như vậy, vì sao vừa gặp chuyện liên quan đến con trai thì đã trở nên hồ đồ rồi! Anh chỉ muốn ổn định gã ta trước mà thôi, em quên hôm qua Tây Doanh nói gì rồi à?”

Mạc Hân Hy chợt bừng tỉnh: “Ý anh là trước hết để cho Hữu Sinh ở chung với chúng ta một ngày để nhìn xem bên hông thằng bé có vết bớt hay không à?”

Lục Khải Vũ nhẹ gật đầu khen ngợi: “Bà xã, IQ của em cuối cùng cũng trở về rồi.

“Nếu Hữu Sinh thật sự là Tứ Bảo, anh sẽ đưa tiền cho gã ta thật sao?” Vừa nghĩ tới phải cho tên Phạm Ngô Tam rác rưởi kia ba mươi tỷ, trong lòng Mạc Hân Hy khó chịu như bị mèo cào.

Khóe miệng Lục Khải Vũ khẽ cong, kề sát tại cô nói nhỏ: “Anh đã cho người điều tra chứng cứ lừa đảo tổng tiền của Phạm Ngô Tam trong những năm qua, rất nhanh thôi, những người bị gã ta lừa sẽ cùng nhau đâm đơn kiện gã, đến lúc đó, ước chừng gã cũng phải ngồi tù ít nhất vài năm.

Hai mắt Mạc Hân Hy lóe sáng: “Thật sao?”

Lục Khải Vũ thoáng nhìn qua bốn phía vắng lặng, nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên gương mặt cô: “Bã xã, anh lừa em lúc nào chưa hả?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi