9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


“Đúng vậy, Thúy Hoa thật là đáng thương. Bình thường thì bị Phạm Ngô Tam đánh, không dễ gì mới nuôi được đứa con lớn lên thì lại bị những người trong thành phố này cướp đi mất, bây giờ đến cả mình cũng bị người trong thành phố giết nữa.

“Chuyện này vẫn chưa rõ ràng, nói không chừng còn có ẩn tình khác, báo cảnh sát không? Đợi cảnh sát đến rồi xem cảnh sát nói thế nào.

“Chưa gọi sao? Nhưng con trai tôi đã thông báo cho trưởng thôn rồi, chắc trưởng thôn sẽ nhanh chóng đến đây thôi.

“Phạm Ngô Tam đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà Phạm Ngô Tam đi đâu rồi?”

“Tầm năm giờ, tôi thấy gã ta đi ra ngoài, nói là nhớ con trai mình, đến nhà trưởng thôn thăm Hữu Sinh “Gã ta còn biết nhớ con trai sao, thật sự hiếm có mà.” Có người bĩu môi nói.


Mạc Hân Hy không quan tâm đến những người trong thôn, mà trực tiếp nhìn về phía Tây Doanh.

Người phụ nữ này còn chưa vào trong sản, đã trực tiếp ở bên ngoài hét lên mình giết người rồi, hơn nữa, khi ở quán ăn vặt dường như cô ta có ý kích thích mình đến thăm Thúy Hoa.

Lại nhìn thấy máu của Thủy Hoa ở trên đất đã đông lại rồi, có thể suy đoán, chắc Tây Doanh đã sớm biết Thúy Hoa bị giết rồi, đây là cố ý muốn vu oan cho mình rồi.

“Cô chưa vào trong sân, sao cô lại biết tôi giết Thúy Hoa chứ?” Mạc Hân Hy đi đến trước mặt Tây Doanh, lạnh lùng chất vấn.

Tây Doanh ngẩng đầu, khóe miệng mang theo tia giễu cợt: “Ai nói tôi chưa vào trong sân chứ, mặc dù cô cố ý đẩy tôi xuống sông, nhưng tôi vẫn luôn âm thầm đi theo cô. Cô vào sân không bao lâu, thì xảy ra tranh chấp với Thúy Hoa, Thúy Hoa không muốn từ bỏ đứa nhỏ, cô sợ Thúy Hoa không đưa con cho cô, cho nên mới nhỡ tay giết chết cô ấy.”

Những gì Tây Doanh nói hợp lý hợp tình, lại có cơ sở, hơn một nữa dân làng xung quanh đều tin lời cô ta.

“Không ngờ cô gái này nhìn xinh đẹp, mà trong lòng lại độc ác như vậy. Không phải Phạm Ngô Tam đã đưa đứa nhỏ cho bọn họ rồi sao?”

“Đúng vậy, đã đưa đứa nhỏ cho cô ta rồi, mà cô ta còn giết người, thật là ghê tởm. Trong khi dân làng đang bàn tán, thì phía sau truyền đến một tiếng khóc kinh thiên động địa: “Thúy Hoa, Thúy Hoa.”


Mọi người tự giác nhường đường, Phạm Ngô Tam loạng choạng bước vào, muốn lao vào ôm Thúy Hoa.

Lục Khải Vũ ở sau gã ta, trực tiếp giữ cổ tay gã ta lại: “Cảnh sát sắp đến rồi, bảo vệ hiện trường, anh đừng có vào”

Phạm Ngô Tam giống như phát điên, dùng sức giấy dụa: “Hai người khốn nạn các người, không phải chỉ là Thủy Hoa không đồng ý đưa Hữu Sinh cho các người thôi sao? Sao các người phải giết cô ấy? Mau thả tôi ra, tôi muốn vào trong ôm cô ấy

Nói xong, Phạm Ngô Tam khóc lớn.

Người dân trong làng chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, hầu hết mọi người đều mới tốt nghiệp trung học cơ sở, không có văn hóa, không biết tính quan trọng của bảo vệ hiện trường. Bây giờ lại nhìn thấy Lục Khải Vũ giữ Phạm Ngô Tam, không để gã ta vào trong nhìn vợ mình, đột nhiên đền trở lên tức giận.

“Người trong thành phố các người hay rồi, dám bắt nạt người khác như vậy sao? Vợ của người ta đã bị giết rồi, các người còn bắt người ta lại, không cho vào trong, còi có phải là người nữa không?”


“Đúng vậy, giàu có thì hay lắm sao. Quốc có quốc pháp, giết người phải đền mạng. Trong địa bàn của thôn Hương Lúa chúng tôi mà còn dám bắt nạt người khác như vậy. Thật là ghê tởm “Đứa nhỏ Hữu Sinh này cũng thật là đáng thương, lại có bố mẹ ruột như thế này, thật sự còn không bằng súc vật mà.”

“Vợ đã bị người trong thành phố giết rồi, bây giờ còn không cho người ta vào nhìn mặt vợ lần cuối. Trưởng thôn, ông phải làm chủ cho Phạm Ngô Tam. Không thể chỉ vì bọn họ là thân thích mà có thể bênh vực cho bọn họ được “Đúng vậy, đây là một mạng người đấy. Trưởng thôn, mau bảo anh ta thả Phạm Ngô Tam ra. Để Phạm Ngô Tam nhìn mặt vợ mình lần cuối.

“Đúng vậy, đúng vậy, mau thả Phạm Ngô Tam ra.

“Thả Phạm Ngô Tam. Thả Phạm Ngô Tam ra.”

Cuối cùng mọi người đều đồng thanh hét lên, bầu không khí trong sân nhà họ Phạm trở lên căng thẳng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi