9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


“Cô uống say rồi, thân làm lãnh đạo tôi có trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn.” Bên cạnh lại vang lên giọng nói của Lục Khải Vũ.

Mạc Hân Hy không hài lòng quay đầu lại giải thích: “Tôi không.” Cô định nói mình không có, cô không hề say.

Thế nhưng, không biết Lục Khải Vũ đã ngồi sát bên cạnh cô từ khi nào, cô nghiên người quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, khi cô bất ngờ quay đầu lại thì vừa vặn môi cô chạm vào mô Lục Khải Vũ.

Tài xế đang lái xe phía trước, ông ta vừa liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu một cái thì hít sâu một hơi. Ôi trời ạ, chủ tịch Lục luôn lạnh lùng lại chơi trò hôn nhẹ trong xe với tổng giám sát Lam, chắc chắn ông ta đã nhìn nhầm rồi.

Thời gian ở hàng ghế sau như bị đông cứng lại, hai người đối diện với nhau im lặng không hề nhúc nhích. Lục Khải Vũ cảm nhận được hương vị thơm ngát còn sót lại của rượu vang trên môi cô, nhịp tim anh lại đập nhanh hơn ban nãy một chút, anh có cảm giác mình lại bị ma nhập rồi, thế mà anh lại thích cảm giác nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước này, thậm chí anh còn muốn tiến thêm một bước, muốn thưởng lức đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại kia.


Trong nháy mắt này, Mạc Hân Hy như quay lại buổi tối của bảy năm về trước, rất nhiều chi tiết nhỏ mơ hồ lúc này lại xuất hiện rõ ràng trong đầu cô.

Buổi tối ngày hôm ấy, trong miệng Lục Khải Vũ cũng có mùi rượu nhàn nhạt, nụ hôn dày đặc trải khắp người cô, lúc thì dịu dàng như nước, lúc lại dữ dội như lửa.

Đêm hôm đó hai người đã cuốn lấy nhau rất lâu, mãi cho đến khi cô khóc lóc xin tha thì Lục Khải Vũ mới ôm lấy cô, nặng nề ngủ thiếp đi.

Hai người cứ du trì tư thế này khoảng một phút, cuối cùng Diệp Hân Hy bỗng nhiên sực tỉnh, cô đỏ bừng mặt, lúng túng đẩy Lục Khải Vũ ra. Vừa rồi cô suy nghĩ cái gì thế này!

Lục Khải Vũ nhìn cô một cái, lúc này gò má cô đã đỏ ửng lên, gương mặt e thẹn, cố gắng che giấu nội tâm hoảng sợ của mình. Cô bây giờ càng quyến rũ hơn so với lúc bình thường, càng khiến người khác không thể dời mắt.

Một lúc lâu sau Mạc Hân Hy mới nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lục, tôi không say, anh không cần đưa tôi về.”

“Còn nói không say, mặt cô đã đỏ như quả táo rồi.” Giọng nói của Lục Khải Vũ toát lên sự dịu dàng hiếm thấy.

Tài xế ở phía trước nghe xong như được mở rộng tầm mắt, người này là chủ tịch Lục à? Đây là chủ tịch Lục lạnh lùng như tảng băng nghìn năm, không biết cười à? Sao có thể tán tỉnh phụ nữ một cách thành thục như thế được chứ.

” ..”Lục Khải Vũ như thế khiến cô không biết nên trả lời thế nào.


Vào lúc cô đang bối rối thì điện thoại cô bỗng nhiên vang lên, cô vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi xách, nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại thì cô có chút do dự, sau đó cúp máy.

Là Vũ Tuệ gọi đến, nếu bây giờ cô nghe máy, sợ rằng Lục Khải Vũ sẽ nghỉ ngờ.

‘Sao không nghe điện thoại?” Giọng nói của Lục Khải Vũ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, vừa rồi anh nhìn thấy rõ, trên màn hình điện thoại của Mạc Hân Hy hiện lên bốn chữ “bảo bối đáng yêu”.

Cô đã có bạn trai rồi? Đã thế sao cô lại nhiệt tình đối xử với nhà họ Lục, Mộc Lam và Tư Nhã như thế? Ban đầu cô nói mình tiếp cận nhà họ Lục là vì Khải Dã, nhưng hôm nay cô đã nói chuyện rõ ràng với Khải Dã rồi.

Anh còn tưởng răng cô vì anh, trong lòng anh đã trộm vui vẻ, thế nhưng lúc này lại hóa ra anh đã tưởng bở.

Cả hai người đều không nói gì, bầu không khí trong xe có chút đáng sợ.


Tài xế có hơi hiếu kỳ liếc nhìn kính chiếu hậu, thế nhưng không nhìn ra được gì. Chuyện gì thế này? Không phải khi nãy vẫn còn rất tốt à, sao bây giờ lại không nói gì nữa.

Rất nhanh, xe đã đến bên cạnh trường tiểu học Số Một.

Mạc Hân Hy vội nói với tài xế: “Làm phiền ông ngừng xe trước cửa trường học nhé, nhà của tôi ở cách đây không xa.”

Cô không thể để Lục Khải Vũ biết được tôn tại của Minh Húc và Vũ Tuệ, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng được.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi