*A” Lúc này Khúc Lăng Cường mới hoàn hồn lại Tử Tín và Long Bách là anh em sinh đôi.
Trước nay anh ta luôn cho rằng Tử Tín đa nghỉ, bởi vì những người giống nhau trên thế giới này rất nhiều, thật không ngờ Tử Tín và Long Bách thực sự là anh em ruột Vậy còn Long Thiên? Long Thiên giống giám đốc Lục như vậy, lẽ nào, Tử Tín thực sự là con của giám đốc Lục? Vậy năm đó rốt cuộc bà Lục một lần đã sinh được mấy đứa con?
Khúc Lăng Cường cảm thấy não của mình không hoạt động tiếp được nữa rồi.
“Cậu, phải làm sao? Làm sao bây giờ? Cháu thực sự là con nhà họ Lục, cháu phải làm gì?” Lư.
Tử Tín căng thẳng, hưng phấn chạy vòng vòng quanh nhà Bây giờ cậu bé chỉ muốn cầm tờ kết quả giám định này chạy một mạch tới nói cho Long Bách và Long Thiên biết bọn họ là anh em ruột, sau này sẽ không chia cắt nữa.
Nhưng mà, cậu bé lại có chút lo lắng.
Long Thiên thông minh như vậy, không thể không biết thân thế của mình.
Vậy thì sao cậu ấy lại không nhận bố mẹ?
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Còn cả bố mẹ, họ có biết sự tồn tại của mình không? Mình được nhà họ Lư nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, liệu bố mẹ có thích mình không?
Lúc này, Lư Tử Tín đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Khúc Lăng Cường suy cho cùng cũng là người lớn, sau mấy phút kinh ngạc, rất nhanh anh ta đã bình tĩnh trở lại Anh ta nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tử Tín an ủi: “Tử Tín, chúng ta bình tĩnh lại đã.
Nào, cháu uống một ngụm nước đi”
Khúc Lăng Cường rót cho Tử Tín một cốc nước ấm, nhìn cậu bé uống.
“Nào, Tử Tín, làm theo cậu nhé! Hít sâu vào, thở ra!” Khúc Lăng Cường đặt ly nước xuống, cố gắng thử làm cho Tử Tín bình tĩnh lại.
Lư Tử Tín làm theo khẩu lệnh của anh ta, hít vào thở ra mấy lần, tâm trạng kích động mới bình Tĩnh lại được.
“Cậu à, tiếp theo cháu nên làm gì? Cậu nói xem, tại sao Long Thiên không nhận bố mẹ? Cậu bé sắp xếp lại các dữ kiện trong đầu, vẫn vô cùng nghỉ hoặc.
Khúc Lăng Cường cũng nghĩ không thông, lắc đầu: “Thế này đi, Tử Tín, chuyện nhận bố mẹ chúng ta cứ để thư thư mấy hôm.
Cậu tìm người đi điều tra thông tin xem năm đó bà Lục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại để các con đều lưu lạc ở bên ngoài?”
“Còn nữa, như cháu nhận định, Long Thiên đã biết thân thế của mình, vậy tại sao cậu ấy không nhận họ? Chúng ta làm rõ mấy vấn đề này trước rồi hãy nhận bổ mẹ được không?”
Lư Tử Tín cảm thấy cậu mình nói rất có lý.
Có ‘thể bây giờ bố mẹ còn chưa biết đến sự tồn tại của mình.
Nếu giờ mình chạy tới trước mặt họ nhận bố mẹ, nói không chừng còn bị coi là đồ ngốc cũng nên!
Cậu bé nghĩ một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Lúc này đã xế chiếu, những tia nắng mặt trời cuối cùng còn sót lại len qua khung cửa sổ, cả khung cửa như được nhuộm một lớp màu bạc lấp lánh.
“Cậu, cháu muốn đi tìm Long Thiên hỏi cho rõ sự tình! Nếu không tối nay cháu sẽ mất ngủ mất!”
Gương mặt nhỏ của Lư Tử Tín kiên định hơn bao giờ hết.
Khúc Lăng Cường nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy trước đã.
Long Thiên vốn là cậu hai của tập đoàn Long Uy, cậu ấy muốn điều tra rõ chuyện năm đó thì đễ dàng hơn anh ta rất nhiều “Được, cháu gọi cậu ấy đến nhà chúng ta đi!
Chúng ta nói chuyện cho rõ!”
‘Sau khi được sự cho phép của cậu, Lư Tử Tín móc điện thoại ra gọi điện cho Long Thiên.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
“Long Thiên, tớ là Tử Tín đây.
Tớ ở phòng 1501 lầu ba, cậu qua nhà tớ một chuyến được không? Giọng của Lư Tử Tín run lên vì kích động.
Ở đầu dây bên kia, Long Thiên nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Tử Tín, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải nhà họ Lư lại tìm cậu gây chuyện không?”
“Không phải! Tớ lấy trộm tóc của Long Bách làm giám định với cậu ấy, đã có kết quả rồi.
Cậu qua đây được không?” Lư Tử Tín nói xong, đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu.
Cậu bé gọi mấy lần đều không có động tĩnh gì.
Chính vào lúc cậu bé tưởng rằng tín hiệu có vấn đề, chuẩn bị ngắt điện thoại thì giọng nói trầm tĩnh của Long Thiên truyền tới: “Được, cậu đợi chút, tớ lập tức sang ngay!”.