Vừa đi vào khu chung cư Ánh Sao, Tô Cẩm đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó xoay người điên cuồng chạy về hướng ngã rẽ.
Cô đột nhiên vừa mới nhớ lại, đôi giày bị người ta nhét vào trong xe giống hệt đôi giày mà Mạc Hân Hy mang vào chiều nay, là một đôi xăng đan đế giữa màu trắng.
Thế nhưng, đến khi cô vừa chạy tới vị trí lúc nấy thì chiếc xe con màu đen kia đã sớm biến mất.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Mạc Hân Hy, nhưng lại phát hiện rõ ràng cô không biết số của Mạc Hân Hy.
Không còn cách nào khác, cô đành phải vội vã chạy về nhà.
Thang máy vừa đến tầng mười sáu, cô liền vọt ra chạy thẳng tới cửa phòng 1601 mở miệng hét to lên: “Mạc Minh Húc, Mạc Minh Húc!”
Cửa phòng đối diện 1601 mau chóng mở ra, mấy đứa bé trai ló đầu nhỏ ra nhìn cô đầy nghỉ hoặc.
“Chị Tô Cẩm, em ở đây này, làm sao vậy?”
Mạc Minh Húc có chút kỳ quái hỏi Không phải chị Tô Cẩm đi họp phụ huynh cùng với mẹ sao, đây là thế nào? Chẳng lẽ lại cấi nhau với mẹ?
Tô Cẩm đi qua thẳng tay kéo cậu lại: “Số điện thoại của mẹ em là bao nhiêu?”
Ông trời phù hộ, người kia tuyệt đối đừng phải là Mạc Hân Hy!
Mạc Minh Húc hoài nghi nhìn cô: “Chị Tô Cẩm, có phải xảy ra chuyện rồi hay không?”
“Gọi điện thoại cho mẹ em mau!” Tô Cẩm sốt ruột thúc giục, bởi vì không có cách nào xác định nên cô không dám nói lung tung Tuy Mạc Minh Húc khó hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Hân Hy một cuộc, thế nhưng điện thoại lại tắt máy.
Hàng lông mày của cậu không khỏi nhíu lại: “Sao điện thoại lại tắt máy?”
“Tắt máy sao? Trời ạ, đúng là cô ấy rồi!” Cả người Tô Cẩm thiếu chút nữa đứng không vững, phải đứng dựa vào tường.
Đôi mắt sáng ngời của Long Thiên đảo qua mặt Tô Cẩm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
“Chị Tô Cẩm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Cấm nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra ở chỗ ngã rẽ khu nhà ở giải thích lại cho mấy đứa nhóc này nghe.
“Cái gì? Chị Tô Cấm chị nói mẹ, không, là dì Hân Hy bị người ta bắt cóc sao?” Lư Tử Tín dẫn đầu kinh hoảng hô lên Long Thiên nhìn thoáng qua cửa phòng đối diện, ba cô em gái vừa mới trở về bảo là muốn đưa búp bê Barbie đi tắm.
Chuyện này không thế, để các em ấy biết, họ sẽ bị dọa mất.
“Chị Tô Cẩm, chuyện này chị không cần phải xen vào, chị đi trông nom tốt cho các em gái đi”
Vẻ mặt Long Thiên tỉnh táo dặn dị ‘Vẻ mặt Tô Cẩm tràn đầy nghỉ ngờ nhìn cậu bé: “Cậu chủ, Minh Húc, các cậu vẫn nên mau mau gọi điện báo tin cho người nhà nhà họ Lục biết!
Tôi lo lắng thời gian càng kéo dài, bà chủ Lục sẽ có nguy hiểm!”
Mạc Minh Húc lập tức đã hiếu rõ ý của cô, hị Tô Cẩm yên tâm em sẽ lập tức báo cho bố em biết, làm phiền chị trông nom các em gái giúp em, tuyệt đối không được cho các em ấy biết, các em ấy sẽ hoảng sợ”
Nghe cậu nói sẽ gọi điện báo cho Lục Khải Vũ, lúc này Tô Cẩm mới yên tâm: “Được, các cậu mau gọi điện đi tôi sẽ chăm sóc tốt cho các em ấy”
Sau khi mấy đứa nhóc đóng cửa lại liền trực tiếp tràn vào phòng sách của Long Thiên.
Mạc Minh Húc bật máy tính lên, rất nhanh đã điều tra ra video giám sát trước cửa khu nhà ở.
Sau khi Mạc Hân Hy và Tô Cẩm tạm biệt nhau, vừa mới đi đến ngã rẽ, cô đột nhiên thò tay kéo một đứa bé trai bên trái lại với vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, đứa bé trai đó cũng trạc tuổi bọn họ Thế nhưng còn chưa nói gì thì vài người mặc đồ đen đột nhiên lao ra từ phía sau cô, tốc độ ra tay của đối phương rất nhanh, dùng dao cầm tay trực tiếp đánh cô bất tỉnh.
Sau đó nhanh chóng đem cô nhét vào trong một chiếc xe con màu đen bên cạnh.
Biển số của chiếc xe con màu đen đã cố tình bị cái gì đó che khuất, hoàn toàn không nhìn thấy.
‘Sau khi Mạc Hân Hy bị bắt đi, đứa bé trai kia bị một người mặc áo liền váy màu xanh ngọc thân hình phụ nữ hơi mập mạp mang đi Lư Tử Tín trực tiếp khóc lên: “Làm sao bây giờ? Long Thiên, làm sao đây? Mẹ..”
Mạc Minh Húc một mực chuyên tâm theo dõi lộ tuyến của chiếc xe con màu đen, vì vậy không có nghe thấy Lư Tử Tín gọi Mạc Hân Hy là gì..