9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong lòng anh đã lên sẵn kế hoạch trả thù nhà họ Lư, còn cả nhà họ Nguyễn, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.

Tất cả hy vọng của nhà họ Lư đều đặt vào nhà máy dược, lần này đã là canh bạc cuối cùng, nếu anh công bố thân phận thực sự của Tử Tín cho giới truyền thông, anh rất muốn xem xem, những người đó cùng với nhà họ Mộ đầu tư vào nhà họ Lư sẽ làm sao đây.

Nếu không có bằng sáng chế và nguyên liệu trong tay Tử Tín, nhà máy dược của nhà họ Lư chỉ là một đống gạch vụn.


Cửa phòng ở góc tầng một mở ra, một người phụ nữ trạc ngoài ba mươi, mặc đồ đỏ, ngồi xe lăn từ trong phòng đi ra.

Người phụ nữ có dáng người mảnh khánh, nước da trắng trẻo, nếu không có vết sẹo bên phía mặt phải thì vẻ ngoài có lẽ coi như nghiêng nước nghiêng thành rồi.


“Cái gì? Đến cả chị cũng không gọi nữa sao?”
Cô khẽ nhíu mày mỉm cười, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy lửa giận của Long Anh Vũ.

Long Anh Vũ đi tới trước mặt, nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng nói rít ra từ kẽ răn sao phải động đến Mạc Hân Hy? Cô đã đồng ý với tôi, sẽ không tổn thương đến cô ấy rồi mà”
Người phụ nữ tên Long Minh Huệ ngẩng mặt.

lên nói bằng giọng điệu vô tội: “Rõ ràng là Lư Giai Y nhốt cô ta trong kho lạnh.

Nếu cậu muốn thay Mạc Hân Hy trả thù thì đi tìm Lư Giai Y đi, về đây gào thét gì với tôi chứ, chẳng có bản lĩnh gì cả.”
Long Anh Vũ cười khẩy: “Đừng tưởng tôi không biết, Lư Giai Y bắt cóc Mạc Hân Hy là mưu kế của cô.

Còn nữa, cái chìa khóa dự phòng của phòng kho lạnh thì sao, cô đừng nói với tôi là cô.

không biết gì nhé?”
Khóe miệng Long Minh Huệ nhếch lên, biểu cảm trên mặt kỳ quái: “Xem ra, tôi đánh giá thấp chỉ số IQ của cậu rồi! Cậu so với tên ngốc Long Mạnh kia thông minh hơn nhiều! Không sai, chìa khóa dự phòng của kho lạnh là do tôi kêu người ném vào thùng rác đấy!”
Long Anh Vũ tức giận giơ tay lên: “Tại sao cô phải làm như vậy? Mạc Hân Hy với cô không thù không oán”
Long Minh Huệ bất chợt cười lớn, vết sẹo phía mặt bên phải cộng với với điệu cười của cô ta trông có chút ghê tởm, đáng sợ: “Sao? Long Anh Vũ, cậu còn muốn đánh tôi ư?”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên ngừng cười, gương mặt đanh sắc nhìn chòng chọc vào Long Anh Vũ: “Cậu đừng quên, năm đó là ai đã cứu bố con các người dưới dòng nước sông cuồn cuộn, cũng đừng quên là ai đã giúp cậu trở thành cháu ngoại của nhà họ Mộ.

Tất cả những gì cậu có ngày hôm nay đều là do Long Minh Huệ tôi giúp cậu đạt được!”
Bàn tay đang giơ lên của Long Anh Vũ từ từ buông xuống bởi một loạt chất vấn liên tiếp của Long Minh Huệ, cả cơ thể như một quả bóng cao su bị xì hơi, từ từ xẹp xuống, thoáng chốc chẳng còn chút sức lực nào: “Chị, chúng ta đều là con cháu của nhà họ Long, hơn nữa Long Uy còn là em trai ruột của chị.

Tại sao chị cứ nhất quyết phải phá hoại nhà họ Long chứ?”
Đôi mắt Long Minh Huệ bỗng trở nên u ám đáng sợ, một tia tăm tối độc ác xẹt qua trong đáy mắt cô ta: “Tại sao ư? Bởi vì tôi hận, tôi hận bản thân mình là người nhà họ Long, tôi hận từng người từng người nhà họ Long, tôi chỉ muốn phá huỷ nhà họ Long, giảm nát tâm huyết của bọn họ!”
Long Minh Huệ dường như đang chìm vào hồi ức đáng sợ nào đó, cả người trong tình trạng điên cuồng.

Giọng nói thảm thiết rợn người vang vọng trong đại sảnh của căn biệt thự.

Nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy, Long Anh Vũ bất lực, đau khổ nhắm mắt lại, chầm chậm bước đi lên lầu hai.


Người phụ nữ như phát điên phía sau chợt bình tĩnh lại: “Long Anh Vũ, đừng quên bố của cậu còn đang ở viện dưỡng lão.

“Tốt hơn hết, cậu nên bỏ cuộc với Mạc Hân Hy đi.

Chỉ cần tôi còn ở đây, người nhà họ Long đừng hòng nghĩ đến chuyện kết hôn, đừng hòng nghĩ đến chuyện lập gia đình.

Cái gì mà tôi không có được thì các người cũng đừng mong mà có được.”
“Cho dù là Long Uy cũng không!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi