“Sao Long Uy không nghe điện thoại?
Chẳng lẽ anh ấy cũng đã xảy ra chuyện rồi?”
Liễu Thanh Y đột ngột từ sô pha đứng dậy, chuẩn bị lao ra cửa.
Mạc Hân Hy kịp thời ngăn cô ấy lại: “Cậu đừng hoảng hốt, để mình gọi điện thoại cho.
Lục Khải Vũ.
Sáng nay anh ấy có nói răng mình sẽ cùng với Long Uy đi gặp Dương Ngọc Cương”
“Được, được, vậy cậu mau gọi đi!” Liêu Thanh Y lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ.
Mạc Hân Hy gọi điện thoại cho Lục Khải Vũ, mất nửa này mới kết nối được với anh.
Chỗ của anh dường như đang rất hỗn loạn, có thể lờ mờ nghe thấy nhân viên bảo vệ kêu gọi giữ gìn trật tự ở đầu dây bên kia.
“Ông xã, Dương Ngọc Cương đã chết rồi sao? Giờ anh đang ở đâu, Long Uy ở đâu? Hai người có đi cùng với nhau không?” Cô sốt ruột trong lòng, trực tiếp đưa ra một loạt câu hỏi.
Lục Khải Vũ dường như đã di chuyển đến một nơi khác yên tĩnh hơn, anh thấp giọng nói: “Bà xã, đừng lo lắng, mọi chuyện không nhất định là sự thật Long Uy xảy ra chút chuyện nhỏ, vừa bị tạm thời đưa đi, không quá vài ngày sẽ được thả ra ngoài.”
Liễu Thanh Y nóng lòng cầm lấy điện thoại trong tay Mạc Hân Hy: “Lục Khải Vũ, Long Uy đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Khải Vũ sửng sốt một chút, lỗ tai bị ảnh hưởng có chút đau, anh để điện thoại ra xa tai một chút: “Liễu Thanh Y, Long Uy đánh Long Anh Vũ, bị phạt giam giữ trong một tuần, bây giờ người rất an toàn, cô không cần lo lắng!”
“Anh ta nhờ tôi nói với cô, tạm thời cô hãy ở cùng với Long Thiên.
Gần đây có người đang tính kế anh ta, chỉ sợ cô cũng gặp nguy hiểm!” Lục Khải Vũ trực tiếp nói với Liêu Thanh Y mọi chuyện mà không hề giấu diếm.
Với tính cách của Liêu Thanh Y, nếu không nói ra tình hình thực tế với cô ấy thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra! Quả nhiên sau khi Liễu Thanh Y nghe thấy tin Long Uy vẫn an toàn liền dần bình tĩnh lại.
“Vừa nấy tôi nhìn thấy trên TV, vợ của Dương Ngọc Cương đang dẫn người đến gây rối trước cửa tập đoàn Long Uy, chuyện này anh có biết không?” Liễu Thanh Y hỏi “Biết, cô không cần lo lắng, có Hoàng Tuấn Phong ở đây, sẽ không có chuyện gì”
Liễu Thanh Y không hỏi nữa, đưa trả điện thoại cho Mạc Hân Hy.
“Ông xã, ở chỗ anh bây giờ thế nào? Nhà họ Lục không bị sự cố này ảnh hưởng chứ?”
Lục Khải Vũ liếc nhìn đám phóng viên truyền thông đang đổ xô chặn cửa tập đoàn của nhà họ Lục, an ủi cô: “Không có chuyện gì, em nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng, anh sẽ sớm giải quyết ổn thỏa hết những chuyện này”
“Được rồi, ông xã, em tin anh!” Nói xong, cô định dập máy.
Lục Khải Vũ đột nhiên lo lắng dặn: “Chuyện này nhất định em không được cho.
Long Bách và Long Thiên biết!”
“Em hiểu rồi.
Chuyện này anh cứ yên tâm!”
Cúp điện thoại xong, cuối cùng hai người bọn họ cũng không thể yên tâm xem TV nữa.
“Hân Hy, chúng ta thật sự phải ngồi ở nhà chờ tin tức sao? Hoàng Tuấn Phong không t có thể chống đỡ được không!” Lúc này Thanh Y như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
Mạc Hân Hy vỗ vỗ tay cô ấy, ý bảo bạn mình an tâm một chút, đừng sốt ruột: “Không thì cậu định làm gì? Cậu đến đó có tác dụng gì sao?”
lình..” Liễu Thanh Y nhất thời không nói nên lời.
Lúc này đã gần một giờ chiều, Tô Cẩm nấu cơm xong liền bưng ra phòng bếp.
Liễu Thanh Y không có tâm trạng ăn uống gì, bèn nhíu mày: “Mình không đói, mình không muốn ăn!”
Mạc Hân Hy lôi kéo bạn mình đi tới trước bàn ăn: “Ăn một chút đi, ăn no rồi mới có sức mà nghĩ cách cứu người, đúng chứ?”
Sau khi Liễu Thanh Y ngồi xuống, nhìn thấy chỉ có mấy người bọn họ liền có chút khó hiểu: “Mấy đứa con của cậu đâu? Buổi trưa chúng không trở về ăn cơm sao?”
“Chúng ăn trưa ở trường!” Để rèn luyện tính tự lập từ nhỏ cho mấy cậu nhóc kia, hai vợ chồng đã đồng lòng quyết định để chúng ăn trưa ở trường nhằm mục đích trải nghiệm một chút cuộc sống của những người bình thường.
“Vợ chồng hai người đúng là một cặp cha mẹ kỳ quái!” Liêu Thanh Y than thở xong, hai mắt tự nhiên sáng bừng lên.
“Đúng rồi, Hân Hy, chúng ta có thể tìm ông Duy Phúc và nhờ ông ấy thả Long Uy ra!” Nói rồi, Liễu Thanh Y bèn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lý Duy Phúc.
Lý Duy Phúc nghe cô kể xong, hỏi thăm vụ án của Long Uy một chút rồi nói rằng nếu Long Anh Vũ đồng ý rút đơn kiện và nộp một số tiền đặt cọc thì Long Uy có thể được ra ngoài sớm hơn.
Liễu Thanh Y có chút nản lòng: “Long Anh ‘Vũ làm sao có thể rút đơn kiện được chứ!”
Mạc Hân Hy an ủi cô: “Đừng hoảng hốt, chúng ta sẽ tìm cách!”.