9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Nếu mặc kệ cho cô ta đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho những người khác nghỉ ngờ.

Vợ chồng bọn họ cũng là bất đắc dĩ.

Sau khi giải quyết hai người kia xong, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ cẩn thận đi ra khỏi phòng tạp hoá.

Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.

Hai người bọn họ một trước một sau, vừa mới đi vào hành lang lầu, đang chuẩn bị đi tìm cửa vào thông với tầng hầm, phía sau có một nhân viên đột nhiên gọi cô lại.

.


Ngôn Tình Tổng Tài
“Cô dọn dẹp vệ sinh, cô lại đây một chút.

Vừa rồi cậu Sở vừa mới không cẩn thận đánh đổ cà phê, đi tới đây dọn sạch đi”
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi xoay người, phía sau bọn họ là hai tên đàn ông có thân hình cao lớn “Được, tôi lập tức qua đi ngay”
Vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, cô lặng lẽ ra hiệu cho Lục Khải Vũ, cầm cây chối và thùng rác đi tới.

Lục Khải Vũ cũng biết, lúc này bọn họ còn không thể bại lộ thân phận, chỉ có thể nhịn cơn lo lắng trong lòng lo xuống, nhìn cô đi lên phía trước.

Anh muốn xác định một chút xem cô vào cái nào phòng nào, sau đó lại đi xuống tầng hầm ngầm.

Mạc Hân Hy cũng không biết bọn phòng của cậu Sở trong miệng bọn họ, sờ sờ cái mũi, vẫn luôn đi về phía trước đi Cửa phòng đều giống nhau, lần này cô phải làm sao đây?
Mắt thấy sắp đi đến cuối hành lang cuối, cô lấy hết can đảm, đang chuẩn bị xoay người hỏi vệ sĩ ở phía sau Trong căn phòng bên trái đột nhiên truyền đến một tiếng âm thanh trong sáng trầm thấp của đàn ông: “Vào đi!”
Cô sửng sốt một chút, có lẽ phòng này chính là phòng của cậu Sở kia rồi!
Mặc kệ nó, đánh cược một phen, Mạc Hân Hy hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Lục Khải Vũ yên lặng ghi nhớ vị trí cửa phòng, lúc này mới xoay người đi tìm cửa vào.

Tầng hầm.

Sau khi Mạc Hân Hy đi vào phòng, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.


Đây đâu phải là căn phòng bình thường, rõ ràng chính là một căn phòng vẽ tranh siêu lớn, khoảng hơn một trắm mét vuông.

Ánh đèn dịu dàng toả vào lồng kính của từng khung ảnh lớn lớn bé bé, toàn bộ căn phòng điển nhã, tràn ngập hơi thở nghệ thuật.

Trong cùng bên phải có một tấm bình phong ngăn cách, phía trên bình phong có vài nét bút đơn giản, lại thể hiện ra phong thái nổi bật của một cô gái Cô gái khoác một chiếc áo choàng màu xanh đen, đứng ở một dưới gốc cây hoa lê, hoa lê màu trắng bay theo gió dừng ở trên đầu cô ta, chóp mũi, trên cổ tay áo.

Chỉ là một bên sườn mặt đơn giản, lại có thể khiến cho vô số người mơ màng, cô gái trong bình phong nhất định là khuynh quốc khuynh thành, vô cùng xinh đẹp.

“Cô là ai? Cô không phải nhân viên vệ sinh ở đây?
Giọng nói nam trầm thấp trong sáng vừa rồi lại vang lên một lần nữa ở phía sau.

Mạc Hân Hy nhanh chóng xoay người lại, cúi đầu, giả vờ kinh ngạc hoảng sợ: “Rất xin lỗi, rất xin lõi, tôi là người mới tới”
“Mới tới?” Trong giọng nói người đàn ông đầy vẻ nghỉ ngờ.


“Vâng, vâng, tôi là người mới tới.

Vừa rồi người ở bên ngoài gọi tôi tới đây xử lý cà phê”
Cô vội vàng trả lời, giống như là thật sự sợ hãi Người đàn ông nhìn chăm chăm vào cô cả nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng: “Nếu vậy thì mau đi quét dọn đi, ở phía trước cái bàn bên cạnh cửa sổ sát đất”
“Vâng, vâng” Nói xong, Mạc Hân Hy cẩn thận ngẩng đầu muốn nhìn gương mặt thật của người đàn ông trước mặt một cái, nhưng khi chỉ nhìn thấy nửa gương mặt thật của đối phương thì không khỏi hoảng sợ hét lên.

Toàn bộ nửa bên mặt của người đàn ông, tính cả đôi mắt đều giống như là bị dùng axít hủy hoại, trông cực kỳ dữ tợn, đáng sợ.

Hơn nữa anh ta còn chỉ có một chân, trong tay chống gậy, một bên ống quần khác trống rỗng, Một người đàn ông như vậy, hơn nữa còn bày các loại tranh vẽ ở trong phòng, khiến Mạc Hân Hy đột nhiên cảm thấy rất quỷ dị, phía sau lưng không tự giác cảm thấy lạnh lẽo.

Nhìn thấy phản ứng của cô, người đàn ông trước mặt không tức giận, mà chỉ cười khổ một tiếng: “Rất đáng sợ đúng không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi