9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Có một người bệnh bị bỏng, chúng tôi đưa ông ấy đi bệnh viện” Nói xong, anh đưa ánh mắt ra hiệu cho Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy hiểu ý: “Đúng vậy, bỏng rất nghiêm trọng, không còn kịp rồi”
Sau khi nói xong, cô xoay người, mở cửa xe bên kia ra ngồi xuống.

Bảo vệ nghỉ ngờ, lại nhìn nhìn quần áo trên người Lục Khải Vũ: “Người bệnh bị thương, thì phải là nhân viên y tá đưa đi, anh là một thợ điện, làm loạn thêm gì chứ!”
Lục Khải Vũ lùi về phía sau một bước, tay đã nắm ở phía trước cửa xe: “Bên trong cháy lớn, nhân viên y tá đã bị dọa chạy rồi.

Chúng tôi phải nhanh chóng làm, nếu không người bệnh có chuyện gì, thì anh sẽ chịu trách nhiệm đấy”
Sau khi nói xong, anh không để ý tới bảo vệ nữa, kéo cửa xe ra, nhanh chóng ngồi xuống.

Tài xế Mãnh thấy anh ngồi vào xe, nhấn chân ga, chiếc xe Royce Roll màu đen phiên bản giới hạn lập tức biến mất ở trong bóng đêm.

Bảo vệ đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay lại vị trí làm việc của mình.

Đã gần tám giờ tối, chiếc xe chạy như bay trên đường về Hà Thành.


Long Anh Nguyên nhìn khung cảnh quen thuộc mà lại xa lạ ở ngoài cửa sổ xe, nhấp miệng, lắng lặng ngồi, không nói một câu.

Lục Khải Vũ lo lắng cho thân thể Mạc Hân Hy, quay đầu lại nhìn cô một cái: “Bà xã, em còn có thể chịu đựng không? Lát nữa anh đưa em về trước”
“Em không sao, anh đừng lo lắng” Vốn dĩ Mạc Hân Hy muốn cùng anh đi xử lý chuyện sau đó, nhưng mà nghĩ đến mấy đứa nhóc ở trong nhà kia, thở dài.

“Được thôi, anh đưa em về nhà trước, không biết bây giờ mấy đứa nhóc kia sao rồi”
Nhớ tới mấy đứa con trai, đầu cô lại bắt đầu đau, không biết hôm nay bố chồng tới trường học xử lý sao rồi?
Sau khi bố Lục nhận được điện thoại của con trai, lập tức buông tất cả mọi việc trên tay, thay một bộ quần áo, chuẩn bị tới trường học gặp hiệu trưởng.

Ông ấy quyết không thể để cháu trai của mình chịu oan uổng.

Mẹ Lục ngồi ở trong phòng khách, thấy ông ấy ăn mặc nghiêm chỉnh, vô cùng có tỉnh thần, có chút nghi ngờ hỏi: “Ông muốn đi đâu?
Hẹn hò sao?”
ý Lục bất mãn liếc nhìn bà ta một cái: “Hẹn cái gì, tôi muốn đi gặp hiệu trưởng lớp một”
“Gặp hiệu trưởng? Làm sao vậy? Bọn nhỏ bị bắt nạt à?” Mẹ Lục lập tức từ trên sô pha đứng lên.


Bố Lục nhanh chóng giải thích: “Không phải, không phải, chỉ là Long Thiên và Minh Húc trèo tường trốn học, Long Bách làm tay hiệu trưởng bị thương”
“Cái gì? Ông chờ tôi một chút, tôi đi cùng ông” Mẹ Lục đứng lên về phòng thay quần áo.

‘Vừa đi, còn vừa nói thầm: “Nhất định là ở trường học có người bắt nạt chúng nó, nếu không chúng nó sẽ không bỏ học ngay trong ngày đầu tiên khai giảng”
Bố Lục bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ bà ta thay quần áo rồi cùng bà ta tới trường học gặp hiệu trưởng.

Ở một cái cửa nhỏ, bọn họ gặp được Long Thiên và Mạc Minh Húc đang chờ bọn họ.

Mẹ Lục ôm chặt hai thăng nhóc này: “Nói cho bà nội biết, có phải có người bắt nạt các cháu không?”
Mạc Minh Húc và Long Thiên nhìn nhau, không biết nên giải thích như thế nào.

“Bà nội, không có ai bắt nạt bọn cháu, đã sắp tan học rồi, chúng ta nên đi gặp hiệu trưởng trước đi!” Mạc Minh Húc kéo Long Thiên từ trong lòng ngực mẹ Lục ra.

Mấy người giải thích lý do với bảo vệ gác cổng, rồi đi thẳng vào văn phòng hiệu trưởng.

Trong văn phòng, Long Bách còn gục cái đầu nhỏ xuống, ngồi xổm trong một góc.

Chân cậu bé đã đứng đến có chút đau, vậy mà Tô Cẩm vẫn còn chưa tới, hiệu trưởng lại không cho cậu bé ngồi xuống, cậu bé đành phải ngồi xổm ở đó.

Bố Lục và mẹ Lục đi vào văn phòng hiệu trưởng, liếc mắt một cái là nhìn thấy cháu trai của mình đang ngồi xổm trong một góc, dáng vẻ đáng thương, hai người lập tức nổi giận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi