Long Uy mặc một chiếc áo sơmi màu trằng, theo sau là thuộc hạ của Lục Khải Vũ, còn có một số cảnh sát hải quan từ bên ngoài bước vào.
“Long Uy?” Long Minh Huệ trong góc, thân hình có chút lay động.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ tình huống lần đầu tiên nhìn thấy người em cùng cha khác mẹ này, khi đó mẹ cô ta vừa qua đời vì bệnh ung thư, cô ta được bố đưa về nhà họ Long.
Tuy nhiên, người nhà họ Long dường như.
không chào đón cô cho lắm, thái độ của bọn họ đối với cô vô cùng lạnh lùng, thậm chí đôi khi những người hầu còn cố tình làm khó làm dễ cô ta.
Hôm đó, người hầu đang phục vụ cô ta rõ ràng đã không cẩn thận làm đổ sữa lên bộ trang phục mới nhất của bố cô ta, nhưng những người hầu lại thông đồng với nhau và khăng khăng rằng cô đã làm đổ nó.
Người bố vô cùng tức giận, giơ tay lên chuẩn bị đánh cô.
Thế nhưng, Long Uy mới ba tuổi đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, ôm lấy chân người bố, chỉ vào người hầu làm đổ sữa, giọng điệu kiên quyết nói: “Là cô ấy, cô ấy là người làm đổ sữa bò đấy bố.
Nghe cậu bé nói xong, khi người bố vẫn còn đang thắc mắc, Long Uy nói tiếp: “Sữa bò vẫn còn dính trên tay áo cô ấy kìa.
Đây này”
Vừa nói, cậu bé vừa vươn ngón tay út trẳng nõn mềm mại của mình lên chỉ về phía vị trí cổ tay áo được giấu kín của người hầu, quả thực có một dấu vết của sữa bò ở chỗ đó.
Người bố lúc này mới nhận ra đã khiến cô ta phải chịu oan uổng, giận mắng cô người hầu kia.
Khi còn nhỏ, cô ta cực kỳ thích người em trai này, nhưng mà không thể đến gần người cậu bé được, mẹ của Long Uy, mẹ kế của cô, chỉ cần thấy cô là lập tức ôm cậu bé chạy đi, cứ như sợ bản thân sẽ làm con trai bà ta bị thương vậy.
Từ sau sự kiện kia, tuy rằng mẹ kế cô ta không hề tham dự vào, nhưng bà ta vẫn đứng ngoài lề thờ ơ lạnh nhạt, không bao giờ nghĩ tới muốn ngăn cản người bố, cuộc sống của cô ta đã bị hủy hoại như thế đấy.
Bởi vậy, nhà họ Long tất cả mọi người đáng chết!
Vị trí của Long Minh Huệ đặc biệt bí mật, vì vậy Long Uy đã không nhìn thấy cô ấy.
Anh ta trực tiếp đi lên đài phóng viên, nhìn thẳng vào Thiện Linh: “Miệng lưỡi trơn tuột, nói dối như thật, không ngờ rằng bác cả năm đó tốt bụng vậy mà lại nhận nuôi một con rằn độc”
Nhìn thấy anh ta, trong lòng Thiện Linh cảm thấy sởn cả tóc gáy: “Anh, anh có ý gì?”
Long Uy trực tiếp đưa túi hồ sơ ra sau.
lưng cho Lâu Văn Vũ: “Đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Hữu Sinh, cậu mở trên màn hình lớn đi, để những người này cùng xem thử”
Sau khi nói xong, anh ta xoay người nhìn về phía mọi người: “Vết thương trên đầu ông Dương quả thật là có khi sắp xếp hàng hoá trong kho, không cẩn thận đụng tới.
Tôi có thể làm chứng, nếu mọi người không tin, sau đó tôi sẽ đăng video liên quan đến giám sát kho hàng lên trên mạng”
“Người phụ nữ này nói dối hết lần này đến lần khác, nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”
Sau khi lời của Long Uy vừa dứt, cảnh sát hải quan trực tiếp đi đến trước mặt Thiện Linh, đưa thẻ cảnh sát ra: “Chúng tôi nhận được báo cáo từ anh Long Anh Vũ, cô bị nghi ngờ có liên quan buôn lậu súng ống đạn dược chứng cứ vô cùng xác thực, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
“Cậu chủ? Không thể như vậy được, cậu chủ sẽ không thể nào làm như vậy đâu” Thiện Linh lúc này đã bị dọa cho biến sắc.
Cảnh sát vốn dĩ không cho cô ta cơ hội, trực tiếp kéo tay cô ta tròng còng tay vào.
Thiện Linh nhìn về phía Long Minh Huệ đang ngồi, khóc kêu lên: “Cô chủ, cô chủ cô mau giúp tôi với! Tôi đây là làm việc gíup cô mà: Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ta, Long Uy chạy lên hai ba bước, nhưng ở chỗ đó lại không có người nào.
Anh ta quan sát xung quanh, nơi này có một lối đi dẫn ra bên ngoài, không nói một tiếng liền đuổi theo.
Rốt cuộc, ngăn được Long Minh Huệ dưới gara ngầm.
“Cô, cô là chị ấy sao?” Long Uy nhìn chăm chăm vào chiếc mặt nạ trên mặt Long Minh Huệ.
Trên thế giới này chỉ có một người được được Thiện Linh gọi là cô chủ i Long Minh Huệ của anh ta, người đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi năm năm trước.
“Thảo nào hôm đó nhìn thấy cô ấy dưới tầng hầm, anh ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy! Hóa ra chị Long Minh Huệ của anh ta.
Long Minh Huệ hừ lạnh một tiếng: “Long Uy, không ngờ đã nhiều năm không gặp mà cậu vẫn thông minh như vậy”.