9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Khải Vũ ôm Long Thiên, bước ra khỏi phòng cùng Mạc Hân Hy.

Người cảnh sát đứng đầu có chút lúng túng: “Chuyện này, hóa ra họ thực sự bắt cóc con của hai người!”
Lục Khải Vũ không thèm liếc nhìn hẳn: “Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, tiếp theo nên xử lý thế nào, các anh tự lo liệu đi!”
‘Vốn dĩ anh cũng không hy vọng gì vào đám cảnh sát này, mong họ tìm ra hung thủ thực sự chẳng khác gì kể chuyện tiếu lâm.

Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đưa con trai về nhà, Long Thiên dường như đang vô cùng sợ hãi.

Một đứa trẻ vẫn luôn bình tĩnh và khôn ngoan, coi thường tất cả mọi thứ như cậu lúc này lại xuất hiện sợ hãi trong mắt.

Trái tim Lục Khải Vũ như bị bàn tay ai đó siết chặt, đè nén nỗi đau không thể thở nổi trong lòng.

Anh nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này, bãng bất cứ giá nào.

Lục Khải Vũ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho những kẻ dám động tới con trai của mình như vậy.

Đầm chìm trong nỗi thương con, Lục Khải ‘Vũ hoàn toàn không để ý đến hành vi của viên cảnh sát nọ.

Mạc Hân Hy đứng ngay cạnh anh, ngay khoảnh khắc nhìn thấy động tác này, con dao găm trong tay viên cảnh sát đã sắp đâm vào lưng Long Bách.


Tim Mạc Hân Hy như ngừng đập khi chứng kiến cảnh này.

“Long Bách cẩn thận!” Cô dùng hết toàn bộ sức lực trong người, lao tới lấy thân mình che chở cho Long Bách.

Con dao găm trong tay đối phương lập tức đâm thẳng vào bụng Mạc Hân Hy.

“Hân Hy!”
“MẹP Lục Khải Vũ và Long Thiên đồng thời kêu lên.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trước sau chỉ trong một phút đồng hồ.

Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.

Tài xế Mãnh dùng hai bước phi tới sau lưng người đó, dùng sức tung một cước đá bay anh ta ra ngoài.

Lúc này, những cảnh sát kia mới kịp phản ứng, xông lên bắt lấy tên cảnh sát đâm người kia: “Tôn Nam, anh làm cái gì vậy?”
Mạc Hân Hy chậm rãi ngã xuống đất, Lục Khải Vũ đặt Long Thiên xuống, kịp thời đỡ lấy vợ trong giây phút nguy hiểm.


“Bà xã!” Sắc mặt anh tái nhợt vì sợ hãi, cánh tay ôm Mạc Hân Hy khẽ run lên.

“Không sao đâu, em sẽ không có chuyện gì, cố chịu một chút”
Máu đã bắt đầu loang ra trên bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt của Mạc Hân Hy, càng lúc càng nhiều.

Long Bách đã sợ đến choáng váng.

Thứ tình cảm mà Long Thiên một mực kìm nén trong lòng cuối cùng cũng bùng lên như thác đổ trước ranh giới sống chết “Mẹ, mẹ, mẹ cố chịu đựng, mẹ sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu” Cậu vươn đôi tay nhỏ bé cố gắng giúp mẹ che đi vết thương đang không ngừng chảy máu, nhưng làm cách nào cũng không được.

Một Long Thiên vốn luôn bình tĩnh lại bất lực bật khóc trong giây phút này: “Bố, chúng ta phải làm gì đây? Phải làm gì bây giờ đây?”
Lục Khải Vũ nhanh chóng ôm lấy Mạc Hân Hy: “Long Thiên, Long Bách, đừng sợ.

Bây giờ chúng ta sẽ đưa mẹ vào viện.”
Mạc Hân Hy đau đến toát mồ hôi hột, cô dựa vào Lục Khải Vũ, yếu ớt vươn tay nói với Long Thiên: “Long Thiên, con vừa kêu mẹ là gì”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện bây giờ, con sai rồi, con sai rồi.

Con không nên chối bỏ hai người như thế”
Long Thiên lại khóc.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Mạc Hân Hy lộ ra một nụ cười hạnh phúc: “Ông xã, anh nghe thấy gì không? Long Thiên đã gọi em là mẹ rồi”
Hai mắt Lục Khải Vũ phủ một tầng sương: “Bà xã, anh nghe thấy rồi, em đừng nói nữa”
Long Bách vốn đã sợ hãi tới đờ cả người, chỉ biết ngơ ngác đi theo sau Lục Khải Vũ.

Còn Long Thiên vẫn chậm chạp bước đi, tài xế Mãnh thấy vậy bèn vội vàng ôm cậu dậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi