9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Mạc Tử Lý? Anh nói là ngôi sao nhỏ mới bảy tuổi đã có thể tự mình viết lời, soạn nhạc, biểu diễn ở nước ngoài kia à” Lưu Cửu Nhạ khó tin nhìn Lục Khải Dã.

“Em cũng biết cậu bé sao?” Lục Khải Dã có chút ngoài ý muốn.

Lưu Cửu Nhạ gật: “Đương nhiên em biết, gần đây chị Bình vẫn đang nghĩ biện pháp liên hệ mẹ cậu bé, muốn là người đầu tiên ký được hợp đồng với cậu bé”
Chị Bình là cánh tay phải của Ngô Chính Quang, hiện là đại diện số một, số hai của Nguyệt Tú Media, dưới tay đều là minh tinh, nghệ sĩ danh tiếng như cồn trong nước.

Lưu Cửu Nhạ hiện đang là trợ lý của chị Bình.

“Chị Bình? Cái mũi bà già kia thính thật”
Lục Khải Dã bĩu môi, nếu như chị Bình nhúng tay, anh muốn ký được hợp đồng với Mạc Tử Lý sẽ rất khó khăn.

Tuy nhiên, Lục Khải Dã anh không phải người thấy khó liền lùi bước, anh sẽ không dễ buông tha cơ hội tuyệt hảo thế này.

“Mạc Tử Lý? Mạc Minh Húc? Anh nói xem tên cậu bé này với Minh Húc sao giống nhau vậy nhỉ! Người không biết còn nghĩ là sinh đôi đấy!” Lưu Cửu Nhạ cảm thấy có chút khó tin Mạc Minh Húc bất mãn nhếch cái miệng nhỏ nhắn: “Mợ hai, trên thế giới này có rất nhiều người trùng tên trùng họ mà! Chuyện cười này chẳng hài hước gì cả”

Long Bách sờ sờ ví định lấy di động ra cho.

cậu xem video của Mạc Tử Lý, nhưng khi phát hiện ví trống rỗng mới nhớ ra hôm nay họ đến trường, di động đều để ở trong căn hộ ở Ánh Sao.


Long Thiên gật đầu thể hiện đồng ý: “Như thế này đi, về đến nhà cũ, chúng ta vào máy tính nhìn cho rõ mặt cậu ấy”
Mạc Minh Húc cũng tràn ngập tò mò với Mạc Tử Lý này: “Được, thành thật mà nói, anh cũng rất tò mò với cậu ấy”
Hai chiếc xe rất nhanh tới cửa biệt thự nhà họ Lục.

Vẫn như vậy, tất cả mọi người nhà họ Lục đều chờ ở cửa, đang hết sức trông ngóng.

Thấy xe của Lục Khải Dã và tài xế Mãnh đi tới, còn chưa đợi xe dừng hẳn lại, bà Lục đã vội bước tới.

Bố Lục sợ hãi, vội đỡ bà: “Mẹ à, mẹ chậm rãi một chút!”
Cửa hai xe mở ra, bảy tên nhóc kia lần lượt xuống xe.


Mắt của ba vị trưởng bối nhà học Lục đã ươn ướt, trời không phụ lòng người, rốt cuộc đã tìm được bọn nhỏ.

Mẹ Lục tiến lên kéo tay nhỏ của Long Thiên và Long Bách: “Long Thiên, Long Bách, các cháu về rồi!”
Họ chỉ nghe nói Long Thiên và Long Bách và bố mẹ mình đã nhận nhau, nhưng lại không biết Mạc Hân Hy vì vậy mà bị thương.

Long Thiên và Long Bách rất lễ phép đứng thẳng người, chào hỏi các trưởng bối nhà họ Lục.

“Chào bà nội”
“Chào ông nội”
“Chào bà cô.”
Mẹ Lục vui vẻ ôm hai cậu bé vào trong ngực: “Tốt, tốt, cháu trai yêu quý của bà”
Sau đó hôn mạnh mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Thiên và Long Bách.

Kế tiếp là bà Lục, bà cũng vậy, ôm Long Thiên và Long Bách không muốn buông tay, hôn lấy hôn để trên mặt hai cậu bé.

Long Thiên nhìn về phía hai anh trai xin trợ giúp nhưng tiếc là, gương mặt Tử Tín và Minh Hục lại có chút hả hê.

Khi hai cậu được nhận về, cũng nhận được sự nhiệt tình như vậy.

Tử Tín thậm chí thảm hại hơn, còn thêm một người ông nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi