9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh đưa tay ra, lấy một viên kẹo sữa trong lòng bàn tay cô, đồng thời cũng cảm nhận được nhiệt độ và sự mềm mại trong lòng bàn tay cô.

Ngay khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy trái tìm mình đập vô cùng nhanh, mặt cũng có chút nóng lên, vì không muốn cô phát hiện ra vẻ xấu hổ của anh ta, anh ta vội vàng quay người lên xe cỡi đi thật nhanh.

Cô gái ở phía sau xe dậm chân tức giận: “Đàn anh, anh quá xấu đi, em mời anh ăn kẹo vậy mà anh bỏ rơi em lại.

Sau này em không thèm để ý anh nữa!”
Nghĩ đến đây, khoé miệng Long Anh Vũ bất giác gợi lên một nụ cười hạnh phúc.

Thời gian tuổi trẻ như vậy thật tốt biết bao!
Anh ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một hơi.

Hân Hy, anh làm tất cả những điều này vì anh yêu em.


Lục Khải Vũ chỉ có thể mang lại cho em sự tổn thương và đau khổ, anh ta không thể mang lại cho em hạnh phúc.

Máu của Hân Hy và Lý Mộc Tháp máu đều đã đưa đến trung tâm xét nghiệm ADN, sau ba giờ đồng hồ nữa là có kết quả, nếu Mộc Tháp thật sự chính là con trai của Hân Hy, như vậy anh ta là bất luận như thế nào đi nữa cũng sẽ không để Mộc Tháp rời đi.

Về sau, anh ta sẽ cùng Hân Hy, Mộc Tháp nhà ba người bọn họ sẽ sống thật hạnh phúc.

“Hừ, thật không ngờ rằng người nhà họ Long lại chỉ có chút trí thông minh như vậy!”
Phía sau anh, đột nhiên truyền đến giọng nói tràn ngập trào phúng của Long Minh Huệ.


“Chị muốn bảo tôi làm gì đây?”
“Cậu cũng biết viện nghiên cứu Tùng Lâm đã bị niêm phong rồi đấy, Lý Mẫn bọn họ cũng đều bị bắt, người khác ngược lại thì không sao.


cả, nhưng Lý Mẫn này, cô ta biết được quá nhiều, chỗ này của tôi có một loại thuốc có thể khiến người ta chết một cách đột ngột, cậu nghĩ biện pháp khiến người tiêm cho Lý Mẫn một mũi đi” Sau khi Long Minh Huệ nói xong những lời đo với gương mặt vô cảm, từ trong túi áo lấy một mũi tiêm ra đưa qua.

Long Anh Vũ không hề nhận lấy, mà là lui về phía sau một bước, không thể tin nổi nhìn thẳng cô ta: “Chị, chị muốn tôi đi giết người sao?”
“Yên tâm đi, loại thuốc này có thể khiến kết quả cuối cùng của khám nghiệm tử thi là một cơn nhồi máu cơ tim đột ngột.

Không có ai nghi ngờ đâu” Long Minh Huệ tiến thêm một bước giải thích “Thứ tôi nói không phải kết quả, mà là quá trình kìa, ngay cả khi không thể khám nghiệm tử thi ra, nhưng việc giết người là sự thật”
Sau khi nghe anh ta nói xong, Long Minh Huệ không nói gì nữa mà là trực tiếp nhìn chằm chẳm anh ta, khóe miệng cười như không cười “Chị nhìn tôi như vậy làm gì?” Long Anh Vũ bị nhìn như vậy cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Long Minh Huệ cười thành tiếng, có điều tiếng cười lại tràn ngập vẻ trào phúng: “Lot Anh Vũ, những chuyện cậu làm tôi đều biết cả, cậu không cần giả thanh cao trước mặt tôi đâu”
“Cậu bảo Đại Long Vương đến bệnh viện nhân dân số một trộm máu của Mạc Hân Hy, còn bảo anh ta nghĩ cách lấy mẫu tóc của Lục Khải Vũ.

Cậu muốn làm gì, đừng cho là tôi không biết”
Lời cô nói khiến cho sắc mặt Long Anh Vũ trong nháy mắt trở nên vì khiếp sợ mà tái nhợt: “Chị, chị là làm sao mà biết được? Đại Long Vương, là Đại Long Vương?”
Long Minh Huệ duõi một ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt hắn: “Không, không phải Đại Long Vương, cậu ta thật lòng trung thành với cậu đấy”
“Cô phái người theo dõi tôi sai?” Vẻ mặt Long Anh Vũ vô cùng tức giận.

Long Minh Huệ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh: “Tất cả những gì cậu có đều là do tôi mang lại, tôi phái người theo dõi thì làm sao chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi