Quả nhiên, Lục Khải Dã vừa nghe anh trai nói xong, xoay người, sau đó giơ ba ngón tay lên: “Chín mươi triệu!”
Lục Khải Vũ nhíu mày: “Em định ăn cướp à!”
Lục Khải Dã cười vô cùng đau khổ: “Anh, anh cũng biết tình hình của em mà hiện tại, nghệ sĩ dưới tay em người này kém hơn người kia, tiền lương thấp đến đáng thương, em còn muốn chăm sóc vợ, bố vợ mẹ vợ.
Số tiền này đối với một tổng giám đốc như anh hẳn không đáng kể chút nào đâu nhỉ”
“Nhưng đối với em lại không giống như vậy, có này chín mươi triệu này, em có thể mua cho Cửu Nhạ chiếc dây chuyền mà cô ấy vẫn luôn thích, có thể đổi cho bố vợ một chiếc xe lăn điện, có thể mua cho mẹ vợ một chiếc ghế massage…”
Anh ta còn muốn lải nhải nói tiếp, nhưng Lục Khải Vũ cũng đã không còn nữa rồi kiên nhãn: “Dừng, chín mươi triệu thì chín mươi triệu.
Từ lúc nào mà em trở nên dài dòng thế nhỉ”
Nhìn thấy anh trai sảng khoái đáp ứng như vậy rồi, Lục Khải Dã mặt mày hớn hở lôi di động ra, mở mã ngân hàng ra: “Anh, vì lòng tin, anh đặt cọc ba mươi triệu trước đi!”
Nói xong, anh ta giơ điện thoại di động lên trước mặt Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ đen mặt trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra quét cho anh ta ba mươi tị Sau khi quét xong, anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho Lâu Văn Vũ: “Trong vòng mười phút, bảo chuyên viên trang điểm đến khách sạn tìm tôi”
Lục Khải Dã nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn: “Chuyên viên trang điểm? Anh à, anh muốn làm gì thế?”
“Nhận tiền của anh, em đương nhiên phải nghe lời rồi.
Khải Dã, bây giờ là lúc em thể hiện tài diễn xuất siêu phàm của mình rồi đấy!” Lục Khải Vũ nhìn em trai cười có chút cao thâm khó đoán.
Mười phút sau, chuyên viên trang điểm cười khanh khách đẩy xe lăn từ ngoài cửa đi đến.
Lục Khải Dã nhìn thấy xe lăn vẻ mặt phản kháng lui về phía sau vài bước: “Đây, đây sao còn phải dùng đến cả xe lăn thế này?”
Lục Khải Vũ hoàn toàn không cho em trai cơ hội đào tẩu, trực tiếp ấn anh ta ngồi trên xe lăn: “Khải Dã, từ giờ trở đi, em chính là bệnh nhân bởi vì có nhiều thói quen xấu như uống rượu, ăn thịt vâng vâng, tuổi còn trẻ liền mắc phải tắc động mạch não, không thể tự mình sinh hoạt được”
“Cái gì? Anh, không thể đào hố chôn người như thế chứ!” Lục Khải Dã cố gắng đứng dậy khỏi xe lăn, nhưng lại bị Lục Khải Vũ giữ chặt lại.
“Nếu em muốn đổi ý, vậy phải trả về gấp đôi tiền đặt cọc đấy nhé!” Lục Khải Vũ nhàn nhạt uy hiếp.
“Anh..” Lục Khải Dã nhụt chí, chả trách anh hai không nói hai lời liền chuyển tiền đặt cọc cho mình như vậy! Thì ra tất cả đều là cái bây anh ta hiện tại xem như đã biết rồi, những tên nhóc kia tại sao lại toàn là quỷ lớn quỷ bé, tinh quái như vậy.
Đây đều là đặc biệt thừa hưởng cái gen của người anh độc ác này đây mà!
Rất nhanh sau đó, nhờ kỹ năng tuyệt vời của chuyên gia trang điểm, Lục Khải Dã từ một chàng trai đẹp trai ngời ngời biến thành một gã trung niên tóc bạc, mặt vàng, thấp thoáng nếp nhăn của tuổi 40, tỉnh thần đầy mệt mỏi.
“Nào, Khải Dã, để anh xem thử xem” Lục Khải Vũ đi đến trước mặt anh ta, quan sát trái phải, vẫn cứ cảm thấy còn thiếu một chút gì đó.
“Khải Dã, cánh tay của em không cần linh hoạt như vậy, di chứng của tắc động mạch não, cánh tay và chân đều phải cứng đờ một chút.
Phải nhớ kỹ đấy, bây giờ em là người không thể tự mình sinh hoạt được!”
Lục Khải Dã bất mãn trừng mắt nhìn anh trai: “Anh mới không thể tự mình sinh hoạt được ấy! Em chính là em trai ruột của anh, nhìn bộ dạng em tàn tạ như vậy anh rất vui sao?”
Lục Khải Vũ nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Khải Dã, với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp được trả lương, phải có phẩm chất và đạo đức nghề nghiệp tối thiểu.”
“Xí Lục Khải Dã tức giận quay mặt sang một bên, không thèm nhìn anh trai.
Để tránh cho có người nhận ra anh ta, Lục Khải Vũ cũng bảo chuyên viên trang điểm hóa trang cho anh ta thành một ông lão trung niên, đội bộ tóc giả hoa râm.
Hai người đàn ông nhà họ Lục lúc này, cho dù là bố mẹ ruột đứng ở trước mặt, chỉ sợ cũng nhận không ra.
Lục Khải Vũ đẩy em trai vào thang máy đi xuống tầng một..