9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Khải Dã gật gật đầu.

Rất nhanh, bọn họ đã đi tới chỗ ở, chỗ này một người một căn phòng, mỗi căn phòng đều được trang trí vô cùng thích hợp cho người bệnh, sàn nhà và vách tường đều là chất liệu mềm mại, mỗi một góc cạnh của đồ đạc trong phòng cũng đều được làm thành hình tròn, đề phòng người bệnh bị té ngã sẽ bị thương.

Cửa sổ sát đất rộng lớn có thể nhìn hết tất cả phong cảnh bên ngoài không sót thứ gì.

Lục Khải Vũ đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn ra phía bên ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông chống gậy khập khiêng đi qua trước trước cửa sổ, trên mặt người đàn ông có vết thương như bị lửa đốt.

Tuy rằng bề ngoài đáng sợ như vậy, nhưng ở trên người người đàn ông này lại vẫn tản ra hơi thở nghệ thuật độc nhất vô nhị.

Dì chỉ có một chân, nhưng Sở Thần Dật vẫn ngẩng cao đầu, ngạo nghễ, độc lập từng bước một đi về phía trước.


Phía sau anh ta có hai gã vệ sĩ cường tráng cầm theo bàn vẽ, thuốc màu.

“Anh ta là ai?” Tuy rãng đã xác định người ngoài cửa sổ chính là Sở Thần Dật, nhưng Lục Khải Vũ vẫn hỏi nhân viên tiếp tân ở phía sau.

Nhân viên tiếp đón bọn họ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh ấy là người lâu năm ở chỗ này của chúng tôi, nghe nói đã ở bốn, năm năm rồi, lúc trước là một hoạ sĩ, tên là Sở Thần Dật, nhưng sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, biến thành như vậy, quá đáng tiếc!”

“Thân tàn nhưng kiên định, loại người này thật sự đáng kính nể”
Nói xong, Lục Khải Vũ quay lại sâu sa nói với em trai bên cạnh anh ta: “Em trai, em nhìn người ta xem, tuổi còn trẻ mà trở thành như vậy, nhưng chưa từng từ bỏ ước mơ, mỗi ngày kiên trì không ngừng đi vẽ tranh đấy! Còn em thì sao, không phải chỉ là di chứng não tắc động mạch thôi sao? Chỉ cần cố gắng rèn luyện, là sẽ tốt, đáng đề mỗi ngày rầu rĩ không vui, đòi chết đòi sống sao?”
Đối mặt với việc anh trai đột nhiên dạy dỗ một trận, Lục Khải Dã có chút ngây ngốc, đây là thế nào vậy, anh ta kiếm đồng tiền này dễ như vậy sao?
Nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của em trai, Lục Khải Vũ né tránh nhân viên tiếp tân dùng sức nháy mắt mấy cái với anh ta.

Nửa ngày sau, Lục Khải Dã mới bừng tỉnh, lập tức buồn bực, nói không rõ ở trên xe lăn quơ chân múa tay: “Ai, đó, đó, anh, anh, mảng em, mắng em!”

Nói một chút, cảm xúc đột nhiên mất khống chế khóc lớn Nhân viên tiếp tân lập tức há hốc mồm, đây, đây là làm sao vậy?
“Đi, đi, về, về.

Bắt nạt, bắt nạt em” Lục Khải Dã làm ầm ï càng ngày càng hăng say.

Nhân viên tiếp tân bị dọa sợ lùi về phía sau một bước, nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Chú, đây, đây có chuyện gì vậy!”
Lục Khải Vũ vẫy vẫy tay, ý bảo anh ta lùi về phía sau: “Không sao, bởi vì bị bệnh nên tâm trạng buồn bực thôi.

Âm ï một lát là sẽ ổn”
Nói xong, anh đi đến trước mặt Lục Khải Dã, dùng sức bắt lấy tay anh ta: “Em trai, anh không lừa em, vừa rồi thật sự có một người tuổi trẻ trên mặt bị thiêu đốt biến dạng hoàn toàn, cũng bị đứt một chân, nhưng mà mỗi ngày cậu ta đều kiên trì vẽ tranh.

Nếu em không tin, bây giờ anh có thể đẩy em qua đó xem”
“Không, không không tin, lừa gạt, gạt người tal” Lục Khải Dã rụt cổ không nghe khuyên bảo.

Lục Khải Vũ xoay người, nhìn về phía nhân viên tiếp tân: “Chàng trai, chúng tôi rất vừa lòng với hoàn cảnh chỗ này, chờ một chút nữa sẽ đi tìm cậu làm thủ tục, nhưng mà bây giờ em trai tôi buồn bực, hay là cậu cứ đi làm việc trước, tôi đẩy em trai tôi đi xem cậu hoạ sĩ kia, nếu không em trai tôi sẽ cho rằng tôi đang lừa gạt nó, sẽ không ngừng ầm ï”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi