9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Cô ta nhịn không được ngẩng đầu lên: “Em, em..” Lời còn chưa kịp nói ra, Lục Khải Dã đã cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô ta.

Đầu óc Lưu Cửu Nhạ trở nên trống rỗng, cả người rất nhanh đã rơi vào dự dịu dàng vô hạn của Lục Khải Dã.

Nụ hôn này giằng co thật lâu, thật lâu, mãi tới khi hai người ngã xuống giường, Lưu Cửu Nhạ mới giật mình bừng tỉnh.

“Khải Dã!” Cô ta đè lại cánh tanh của Lục Khải Dã đang muốn tiến thêm một bước.

“Cửu Nhạ, đừng sợ, anh yêu eml” Lục Khải Dã lại một lần nữa dán môi lên môi Lưu Cửu Nhạ.

Cảm giác mềm mại dịu dàng khiến cô ta lại một lần nữa rơi vào trầm luân.

Lưu Cửu Nhạ nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra những chuyện Lục Khải Dã đã làm vì cô ta.


Người đàn ông ưu tú như vậy, vì cô ta mà đánh nhau, vì cô ta mà phải vào cục cảnh sát, vì cô ta mà mất đi chức vụ tổng giám đốc của công ty.

Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media, còn bị đuổi khỏi nhà.

Tình cảm thật sự còn sâu đậm và chu đáo, cẩn thận hơn cả bố mẹ.

Lưu Cửu Nhạ từng tới nhà họ Lục một lần, biệt thự nhà họ Lục vô cùng xa hoa, thế nhưng người đàn ông trước mắt này lại tình nguyện vì cô ta mà sống ở một căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn bảy mươi mét vuông.

Lưu Cửu Nhạ, người đàn ông như vậy mà còn do dự cái gì chứ! Thừa nhận là chính mình cũng có tình cảm với anh ta đi!
Nghĩ tới đây, Lưu Cửu Nhạ không hề kháng cự, mà chủ động duỗi tay ôm lấy cổ Lục Khải Di Cuối cùng của cuối cùng, nước mắt từ khóe mặt Lưu Cửu Nhạ lặng lẽ chảy xuống.

Cô ta ôm chặt lấy Lục Khải Dã, nói cho chính mình rằng không cần nghĩ tới tương lai, cũng không cần kết quả xa vời.

Có thể yêu đương với anh ta một lần, cuộc đời này đối với Lưu Cửu Nhạ đã không còn gì tiếc nuối rồi!
Ánh chiều tà hoàng hôn, xuyên qua khe hở của tấm rèm, phản chiếu vào tấm thảm ở mép giường.

Không biết qua bao lâu, không biết đã trải qua bao nhiêu lần thổ lộ tình cảm.

Cẩm dục vài tháng, lúc này Lục Khải Dã mới có thể mỹ mãn ôm Lưu Cửu Nhạ vào trong lồng ngực.

Lúc này Lưu Cửu Nhạ đã bị anh ta lăn lộn đến mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, toàn thân xương cốt rã rời, không còn chút sức lực nào.

Lục Khải Dã giúp Lưu Cửu Nhạ sửa sang lại tóc tai rối bù, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta.

“Bà xã, cả đời này anh cũng sẽ không rời xa em”
Cuộc đời này của anh ta từng gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng có ai khiến anh †a sĩ mê như vậy, muốn ngừng mà cũng không thể ngừng được.


Lúc trước, mỗi lần thân mật với phụ nữ xong, tâm trạng anh ta đều cảm thấy rất suy sụp.

Thế nhưng lần này lại không giống như vậy, thể xác và tinh thần hợp làm một, khiến cả người anh ta vô cùng sảng khoái, nội tâm cũng tràn đầy hạnh phúc.

Trong lúc ngủ mơ màng, Lưu Cửu Nhạ cũng không nghe rõ lời thổ lộ của anh ta, mà chỉ thay đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.

Cô ta thật sự đã quá mệt mỏi.

Lục Khải Dã cứ như vậy nhìn chằm chằm Lưu Cửu Nhạ, cảm thấy bà xã mình là người phụ nữ đẹp nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này.

Quả thực khiến người ta yêu thích đến nỗi không nỡ rời xa.

Lưu Cửu Nhạ ngủ suốt hơn ba tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại, thấy Lục Khải Dã vẫn đang nhìn chăm chằm mình.

Trong nháy mắt mặt cô ta đỏ bừng lên, vội vàng thẹn thùng giơ chăn lên che mặt: “Anh đừng có nhìn em như vậy!”
Lục Khải Dã mỉm cười kéo chăn của cô ta: “Cửu Nhạ, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, có cái gì mà phải ngại chứ!”
“Anh đáng ghét!” Lưu Cửu Nhạ không dám nhìn anh ta.


Lục Khải Dã tiến tới bên tai cô ta, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Thật sự đáng ghét sao, vừa rồi rõ ràng em rất thích mà”
Mặt Lưu Cửu Nhạ càng đỏ hơn, trực tiếp đẩy anh ta ra.

Muốn nới lỏng khoảng cách giữa hai người, khi đứng dậy mới đột nhiên phát hiện ra hình như mình còn chưa mặc quần áo.

Cô ta nhanh chóng trốn vào trong chăn, Lục Khải Dã không nhịn được mà kéo chăn ra đè Lưu Cửu Nhạ xuống dưới thân mình.

“Khải Dạ, đừng mà” Lưu Cửu Nhạ đã cảm nhận được anh ta tràn đầy tinh lực, giật mình vội vàng ngăn cản động tác của anh ta.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa.

“Mở cửa, cảnh sát! Kiểm tra phòng!” Âm thanh to lớn, dữ dội từ bên ngoài truyền vào trong phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi