9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ba tiếng sau, kết quả xét nghiệm DNA đã có, Long Anh Vũ đang ở trong phòng bệnh xem truyện Thần Nông.

Lý Mộc Tháp gặp chữ nào không biết, chỗ nào không hiểu, Long Anh ‘Vũ đều kiên nhẫn giảng giải rõ ràng, anh ta đều kiên nhãn giải thích rõ ràng tỉ mỉ cho cậu bé.

Sau khi Đại Long Vương gõ cửa rồi đi vào.

“Cậu chủ, đã có kết quả giám định rồi!” Đại Long Vương mang túi hồ sơ bịt kín cung kính đưa cho Long Anh Vũ.

Long Anh Vũ làm bộ khẩn trương, run rẩy cầm lấy túi hồ sơ, một lúc lâu sau, đột nhiên đưa cho Lý Mộc Tháp: “Mộc Tháp, bố không dám nhìn, hay là con xem đi!”

Lý Mộc Tháp bị cảm xúc khẩn trương của anh ta làm cho có chút sợ hãi: “Chú, ngộ nhỡ cháu không phải con của chú thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến vấn đề này, cậu bé lại có chút luyến tiếc nhìn Long Anh Vũ.

Người đàn ông trước mắt này là người nho nhã, dịu dàng, tài năng, kiên nhãn, chính trực nhất mà cậu bé từng gặp.

Nếu kết quả giám định bọn họ không có quan hệ gì, người chú này chắc sẽ rất thất vọng, sẽ không đối xử tốt như vậy với cậu bé nữa thì sao!
Long Anh Vũ xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Cho dù con không phải con của bố thì bố vân sẽ thích con, vẫn sẽ giúp đỡ con.

Đây là duyên phận giữa hai chúng ta.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Long Anh Vũ, Lý Mộc Tháp hít sâu một hơi, dũng cảm mở túi hồ sơ ra, lấy kết quả giám định từ bên trong ra.


Nhanh như vậy mà cậu bé đã tìm được bố ruột rồi? Vậy còn mẹ cậu bé thì sao? Mẹ cậu bé ở đâu?
Long Anh Vũ làm bộ kích động ôm chặt lấy Lý Mộc Tháp: “Mộc Tháp, con trai của bố, cuối cùng bố cũng có thể tìm được con.

Từ nay về sau, bố sẽ không bao giờ để con rời khỏi bố nữa”
Nói rồi Long Anh Vũ khóc òa lên.


Nước mắt đàn ông nhẹ như đạn, nước mắt của Long Anh Vũ nửa thật nửa giá.

Nguyên nhân khiến anh ta khóc là vì nhớ tới tuổi thơ của chính mình, nhớ tới thân thế của chính mình, nhớ tới mẹ mình và cả bệnh kín trên người mình.

Mặt khác là gì Lý Mộc Tháp không phải con anh ta nhưng tất cả kế hoạch đều nằm gọn trong tay anh ta, căn bản là quá mức vui mừng Lý Mộc Tháp bị nhiễm cảm xúc của anh †a, nước mắt cũng chảy ra.

“Bố, bố đừng khóc, đừng khóc” Cậu bé hiểu chuyện giơ tay lấy khăn giấy giúp Long Anh Vũ lau nước mắt “Con trai ngoan, bố nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất tới điều trị thân thể cho con, để con mau chóng khỏe lên” Long Anh Vũ nằm lấy tay Lý Mộc Tháp, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Một lúc sau, hai người bình tĩnh trở lại, Lý Mộc Tháp nhẹ giọng hỏi: “Bố, mẹ, con, mẹ con đâu? Bà ấy đang ở đâu?”
Sắc mặt Long Anh Vũ hơi khựng lại, không ngờ cậu bé nhanh như vậy đã hỏi tới mẹ mình: “Hình như mẹ con đã đi lấy chồng, nếu sau này có cơ hội sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, hiện giờ nhiệm vụ của chúng ta là dưỡng bệnh cho tốt, để Mộc Tháp nhà chúng ta trở nên mộc mạp trắng trẻo.

Được không?”

Nghĩ tới mẹ chắc hẳn trong lòng bố cũng rất đau, vì vậy Lý Mộc Tháp hiểu chuyện gật đầu: “Được, con nghe lời bố”
Hai người ở trong bệnh viện ăn một bữa tối thanh đạm đầy đủ chất dinh dưỡng, Long Anh Vũ lại cùng Lý Mộc Tháp đọc sách một lát tới chín giờ, Lý Mộc Tháp dần chìm vào giấc ngủ Cẩn thận đắp chăn cho Lý Mộc Tháp đàng hoàng, Long Anh Vũ lại lặng lẽ đi ra.

Lúc này, Đại Long Vương đang chờ anh ta bên ngoài hành lang “Cậu chủ, tôi đã sắp xếp ổn thỏa, ngày mai tin tức Lý Mãn chết sẽ được tuôn ra.

Căn cứ theo những gì cảnh sát tra được từ nhà máy hóa chất của Long Minh Huệ, sau đó lại dẫn theo vụ án mạng công nhân mất tích hai năm trước.

Cô chủ chắc chăn cũng sẽ bị cảnh sát đưa đi”
Hai người đi đến một nơi cách xa bệnh viện, Đại Long Vương mới nhỏ giọng báo cáo tình hình cho anh ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi