9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Sao cậu vẫn chẳng có chút tiền đồ gì cả vậy? Khách sạn Thanh Long là cội nguồn của nhà họ Long đó!” Long Anh Vũ vừa thở hổn hển vừa chỉ trích hẳn.

Long Mạnh chưa chịu thua bĩu môi: “Cội nguồn của nhà họ Long đã mất từ lâu rồi, tiền vân là hiện thực.

Anh nói là do Lục Khải Vũ sai người đập phá, anh có chứng cứ gì không?
Nếu các anh đã không dám đắc tội với tập đoàn nhà họ Lục thì tôi sẽ đi.

Nhưng mà, tôi đã nói rồi đó, tới lúc được đền bù tổn thất thì Tam Lâm chúng tôi phải chiếm phần lớn đấy.

Long Anh Vũ nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu rồi mới thở nhẹ ra một hơi: “Tôi không có chứng cứ, hôm qua lúc tôi nhận được tin tức, anh ta đã phá hủy tất cả các thiết bị điều khiển và giám sát trong khách sạn rồi”

Long Minh Huệ vẫn mãi đeo mặt nạ hình mèo, ngồi trên xe lăn nhìn chăm chằm vào khách sạn Thanh Long không nói một lời nói đột nhiên mở miệng, “Sao lại không có chứng cứ? Giám đốc đại sảnh của khách sạn, bảo vệ, còn có camera giám sát trên đường trước cửa khách sạn nữa, những thứ này đều là bằng chứng cả!” Giọng nói của cô ta lạnh lùng và mạnh mẽ.

Ba người đàn ông còn lại của nhà họ Long đều cùng lúc nhìn về phía cô ta.

“Giám đốc đại sảnh và bảo vệ đều là người của chúng ta, quan tòa sẽ không tin lời họ nói đâu.

Tôi đã đến bộ phận giao thông để kiểm tra qua camera giám sát trước cửa rồi.

Tối hôm qua có hacker xâm nhập vào và tất cả các đoạn video từ camera giám sát đều đã bị lấy đi mất!”
Long Anh Vũ bất lực thở dài một hơi nhẹ, lúc này anh ta không thể không thừa nhận suy nghĩ của anh ta thực sự còn kém rất xa so với thủ đoạn của Lục Khải Vũ.

“Camera giám sát bị lấy đi mất rồi, còn hàng xóm quanh đây thì sao? Người qua đường thì sao? Cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?” Bỗng nhiên giọng nói của Long Minh Huệ trở nên vô cùng tức giận, có vẻ như cô ta vô cùng không hài lòng với Long Anh Vũ.

“Đường đường là con cháu nhà họ Long mà đến cả gia sản của tổ tiên mình còn không giữ được thì còn cần cậu làm gì nữaf” Lời nói của cô ta càng lúc càng khó nghe hơn Long Uy đứng đậy nhìn chăm chẵm chị mình: “Em tin tính cách của Lục Khải Vũ, cậu 1a tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như đốt khách sạn Thanh Long đâu”
Long Minh Huệ cười gắn qua lớp mặt nạ hình mèo: “Đó là do cậu quá đơn thuần mà thôi!”
Sau khi nói xong, cô ta điều khiển xe lăn chạy bằng điện rồi xoay người: “Long Anh Vũ, đưa tôi về rồi chúng ta cùng nhau thảo luận cụ thể chi tiết chuyện kiện tập đoàn nhà họ Lục!”
Giọng điệu ra lệnh của cô ta khiến Long Anh Vũ vô cùng bất mãn, nhưng anh ta cũng không dám phản kháng, bởi vì trong tay Long Minh Huệ vẫn còn giữ thóp của anh ta Vậy nên dù không muốn nhưng anh ta vẫn đi qua và đấy Long Minh Huệ đi xe về phía chiếc xe đang ở cách đó không xa.


Sau khi Long Minh Huệ với Long Anh Vũ rời đi, Long Mạnh liếc nhìn Long Uy với ánh mắt bỉ ổi.

“Nghe nói anh chuẩn bị kết hôn với người đàn bà Liễu Thanh Y kia vào ngày 6 tháng sau à? Long Uy, thật không nghĩ tới bình thường anh không nói không rằng gì giống như người bí ẩn vậy.

Nhưng ánh mắt cũng độc ghê, Liễu Thanh Y là một kẻ quyến rũ có thể khiến tất cả đàn ông phải chảy máu mũi đấy!”
Vừa nói hẳn vừa nhớ lại tình hình ở khách sạn ngày hôm đó, nếu Long Uy tới trễ thêm chút nữa thì hẳn đã có thể hạ được người phụ nữ đó rồi.

Mấy ngày nay trong đầu hắn luôn là giọng nói mềm mại đáng yêu và dáng vẻ kiên cường của Liễu Thanh Y.

Trong lòng hẳn cứ luôn bị giày vò chộn rộn hết cả lên.

Hắn vẫn còn chưa xong đã bị Long Uy bóp chặt cổ: “Vết thương lần trước đã lành rồi sao?
Cái tai này đã không sao nửa rồi nên chắc cậu cũng không còn nhớ gì nữa đâu nhỉ?”

Nói xong, anh ta vừa ngửa cổ tay mình lên thì một con dao găm nhỏ đã xuất hiện trong †ay anh ta.

Anh ta cầm con dao găm làm hai động tác trên mặt Long Mạnh, sau đó trượt từ trên mặt hắn hướng xuống cổ, đến ngực, đến bụng, sau đó là đến bộ phận quan trọng nào đó.

“Anh, Long Uy, tôi chỉ đùa thôi mà!” Thấy tay Long Uy dừng lại trên bộ phận chí mạng của mình, Long Mạnh bị dọa sợ khiếp vía.

“Phải không? Nhưng tôi không phải đang đùa với cậu!” Nói xong, con dao găm của anh ta hướng thẳng về trước, trực tiếp xuyên qua quần của Long Mạnh.

“Long Uy, anh tha cho tôi đi, tôi thật sự chỉ đang đùa thôi!” Long Mạnh cảm giác được con dao găm lạnh lẽo đã chạm đến da thịt mình, hẳn vô cùng căng thẳng, bị dọa sợ đến mức tè ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi