9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Bởi vì Long Anh Vũ bỏ trốn ra nước ngoài một mình, nên Lục Khải Vũ kháng án khẩn cầu tòa án cưỡng chế thay đổi quyền nuôi nấng Mộc Tháp.

Anh cung cấp cho tòa án mẫu trích máu kiểm tra ADN tại chỉ nhánh giám sát uy tín ở Hà Thành, chứng minh Lý Mộc Tháp thật sự chính là đứa con ruột của bọn họ.

Tòa án đã chấp nhận lời yêu cầu của anh.

Lúc này Lâm Khê lại mang theo giấy tờ có liên quan đến quyền nuôi nấng của Lý Mộc Tháp tìm tới tòa án, nói là do nhận được sự nhờ vả của Long Anh Vũ, tình nguyện phối hợp với tòa án, trong thời gian ngắn nhất, sẽ hoàn thành việc thay đổi quyền nuôi nấng của Lý Mộc Tháp.

Tại quầy tiếp tân trong đại sảnh, khi Lý Mộc Tháp nhìn thấy ba chữ “Lục Mộc Tháp” trên sổ hộ khẩu của nhà họ Lục, thì bắt đầu chảy nước mắt.

“Bố, cuối cùng con cũng tìm thấy bố rồi Đến tận giờ phút này, cậu bé cuối cùng mới tin mình chính là Tứ Bảo của nhà họ Lục.


Ông trời tốt với cậu quá đi, bố cậu thì trẻ tuổi đẹp trai, còn mẹ cũng trẻ trung xinh đẹp.

Cậu bé còn có rất nhiều anh, em trai xuất sắc, rồi cả nhóm em gái nữa.

Cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc lắm!
Lục Khải Vũ ôm con lên, rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Tứ Bảo, vất vả cho con nhiều rồi!”
Bà nội Lục và ông nội Lục đứng ở bên cạnh, cũng không kìm được nước mắt: “Mộc Tháp, bây giờ cuối cùng cháu cũng tin cháu chính là bảo bối của nhà họ Lục chúng ta rồi chứt”
Bà nội Lục nhận lấy cháu trai từ trong lòng con trai mình: “Đến đây nào, để bà nội hôn một cái!”
Lý Mộc Tháp vòng tay qua cổ của bà nội Lục, ngoan ngoãn mà hôn lên mặt của bà một cái: “Bà nội, con có nắm mơ cũng muốn có ông nội với bà nội đó!”
Trẻ con ngây thơ, nói ra lời thật lòng nhất của mình, lại làm cho ông nội Lục, và bà nội Lục phải rơi nước mắt.

“Lại đây, ông nội ôm cháu về nhài” Lý Mộc Tháp lại bị chuyển qua lòng ngực của ông nội Lục.

Sau khi ông nội Lục bế được cháu trai, bèn vô thức mà nhíu mày lại, rồi nói với bà nội Lục: “Mộc Tháp gầy quá.

Sau khi trở về nhớ bồi bổ nhiều nhiều cho nó”
“Được, sau khi về rồi.

Tôi chắc chắn sẽ dặn dò chị Lý, bồi bố cho Mộc Tháp của chúng ta nhiều nhiều vào”
Sau khi nói xong, thì họ bế Lý Mộc Tháp chuẩn bị đưa về khu chung cư Ánh Trăng.

Mộc Tháp cũng nên gặp nhóm anh em trai và cả bọn em gái của mình một lần chứ.


Sự mất tích lần này của cậu bé, còn làm cho mấy đứa nhóc khác trong nhà phải lo lắng nữa là!
“Ông nội, ông thả cháu xuống đi, cháu có thể tự đi được.” Lớn đến vậy rồi mà còn bị bế, Lý Mộc Tháp cũng cảm thấy không được hay cho lảm.

“Sức khỏe của cháu không t ông bế thì hơn!” vất vả lắm mới tìm lại được cháu trai đáng yêu, thông minh như vậy, ông nội Lục cơ bản là chẳng muốn buông tay ra tí nào.

“Vậy, ông nội, cháu, cháu muốn đi đến bệnh viện gặp mẹ trước!”
Lý Mộc Tháp thận trọng nhìn nét mặt của ông nội Lục.

Trời vừa tờ mờ sáng thì cậu bé đã bị bố gọi đi lấy kết quả giám định ruột thịt, sau đó thì trực tiếp đi đến tòa án, rồi lại đến thẳng chỗ đăng kí hộ khẩu.

Cậu bé còn chưa được gặp mẹ lần nào cả!
Ông nội Lục hơi ngẩn ra, rồi vỗ ót nói: “Được, được thôi, chúng ta đi đến bệnh viện gặp mẹ cháu trước.

Cái trí nhớ này của ông.


nội cũng thật là, vui lên một chút là cái gì cũng quên hết.

Mộc Tháp của chúng ta còn phải đi bệnh viện kiểm tra lại lần nữa, nếu bác sĩ không cho xuất viện, thì chúng ta còn phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa đó”
Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua, Long Minh Huệ đang ngồi lặng im trên xe lăn chờ ở một bên, đột nhiên nói với ông nội Lục và bà nội Lục: mẹ, mọi người đi bệnh viện trước đi, con còn có việc, trễ một chút mới qua được”
“Được, vậy chúng ta đi qua trước”
Sau khi ông nội Lục và bà nội Lục ôm Lý Mộc Tháp đi, anh mới đi đến trước mặt Long Minh Huệ rồi nói với giọng điệu chân thành: “Hôm nay, cảm ơn cô nhiều lắm”
Long Minh Huệ đeo mặt nạ hình mèo nhìn anh với ánh mắt như nhìn thấy quái vật, rồi nói với giọng châm chọc: “Muốn nghe tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục nói một tiếng cảm ơn, thì đúng là không dễ dàng gì mà”
Nghe thấy giọng điệu quái gở của cô ta, thì Lục Khải Vũ cũng không muốn nói tiếp với cô ta làm gì, nên liền đi thẳng ra cửa lớn của chỗ đăng ký hộ khẩu.

“Đi thôi, giờ hẹn của chúng ta đã trễ hai tiếng rồi, tôi đưa cô đi gặp Sở Thần Dật.”
Đúng vậy, hôm nay chính là ngày anh và Long Minh Huệ đã giao hẹn trước, dùng Sở Thần Dật trao đổi với thuốc giải..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi