9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Ba cô gái nhỏ cười “khanh khách” ra tiếng.

Vũ Tuệ ngẩng đầu lên nhìn bố Lục, trong ánh mắt sáng ngời đều là ý cười: “Ông nội ơi, sao đậu hũ mềm lại có thể làm người ta bị thương được!”
“Đúng vậy đó ông ơi, nếu ông muốn cho chú hai một bài học để chú nhớ thật lâu thì phải cho chú đập đầu vào một tảng đá mới phải chứ” Mộc Lam còn không hề phúc hậu bổ sung thêm một câu.

“Đâm vào tảng đá, đâm vào tảng đá!” Tư Nhã lại còn vỗ tay hưởng ứng.

Thế này thì thật sự là không thể tiếp tục nói chuyện được nữa.

Lục Khải Dã che ngực, vội vàng bước nhanh về phía trước.

Mới vừa đi đến cổng khu phố thì anh ta lại nhìn thấy Lý Mộc Tháp đang cầm tay mẹ mình đứng ở cửa nhìn xung quanh.

“Mẹ” Anh ta bước nhanh tới.


Lý Mộc Tháp nhìn thấy anh ta thì chào hỏi rất lễ phép: “Con chào chú hail”
Mộc Tháp có ánh mắt thuần khiết, bộ dáng mềm mại nghe lời, nhìn thấy anh ta thì có thái độ lễ phép cung kính làm cho kẻ đang bị tổn thương trong lòng là Lục Khải Dã cảm thấy được an ủi “Mộc Tháp, cuối cùng cháu cũng trở lại, làm chú hai sợ muốn chết!” Nói xong, anh ta sờ lên khuôn mặt gầy yếu của Mộc Tháp.

Nhưng còn chưa kịp rút tay lại thì đã nghe thấy tiếng Tử Tín truyền đến từ phía sau.

“Chú hai, chú đừng sờ mặt anh tư, anh ấy vừa làm phẫu thuật tim, sức đề kháng yết lắm, trên tay của chú lại dính đầy vi khuất như anh tư sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ?”
Trong lúc Tử Tín nói chuyện, Long Bách đã lẻn vào giữa anh ta và Lý Mộc Tháp.

“Chú hai, anh ba là thiên tài y học, nghe lời anh ấy nói chỉ có đúng! Khó khăn lắm anh tư mới trở về, chú đừng đứng gần anh ấy quá.”
Long Bách giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp nhưng đầy sức lực đẩy Lục Khải Dã ra.

“Mấy đứa đúng là tình anh em thẳm thiết quá nhỉ!” Lục Khải Dã bị cậu bé đấy lùi về đăng sau nhưng lại không tức giận, ngược lại trong lòng anh lại chợt nhớ đến một vài chuyện cũ.

Khi đó bố mẹ vừa mới khởi nghiệp, trong cuộc sống anh trai cũng che chở anh ta như thế.

Trong lúc nói chuyện đám nhỏ đã tụ lại quanh Lý Mộc Tháp bắt đầu nối nhau tự giới thiệu bản thân “Anh Mộc Tháp, em tên là Vũ Tuệ, cuối cùng anh cũng trở lại, anh hù chết bọn em rồi!”

Vũ Tuệ là người nói chuyện đầu tiên.

“Anh tư, em là Mộc Lam, hoan nghênh anh trở về!” Mộc Lam nói tiếp.

Tư Nhã sốt ruột bước lên từ sau lưng Mộc Lam: “Em, em là Tư Nhã!”
Mạc Minh Húc sợ cô bé ngã sấp xuống, vội vàng chạy qua đỡ lấy cô bé: “Tư Nhã, đừng vội, anh Mộc Tháp đều biết các em mà”
Sau khi mấy cô gái nhỏ giới thiệu xong thì Long Bách mở miệng: “Anh tư, anh gầy quá đi mất! Sau này phải ăn nhiều một chút, nếu không người ta lại tưởng anh là người nhỏ nhất trong đám chín anh em mình đó!”
Nói xong, cậu bé tỏ vẻ ghét bỏ đánh giá thân thể nhỏ bé của Mộc Tháp.

Anh tư gầy quát Bình thường lúc đi đường có nên cách xa anh ấy không, lỡ như đụng phải anh ấy xảy ra vấn đề thì sao?
Lý Mộc Tháp ngượng ngùng cúi đầu: “Long Bách, em nói đúng, sau này nhất định anh sẽ ăn nhiều hơn một chút!”
Long Thiên bất mãn kéo Long Bách qua một bên, an ủi Lý Mộc Tháp: “Anh tư, đừng nghe anh ấy, phải bảo dưỡng thân thể mới là quan trọng nhất”
Tử Tín và Mạc Minh Húc cũng rất đồng ý với ý kiến của Long Thiên, bước lên kéo tay Lý Mộc Tháp: “Đúng vậy, thân thể là quan trọng nhất.

Mộc Tháp, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh bây giờ chính là bồi dưỡng tốt thân thể.

Như vậy bố mẹ mới có thể yên tâm”
Cảm nhận được sự quan tâm của anh chị em mình, Lý Mộc Tháp cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cực kỳ vui vẻ.

Ông trời đối xử với cậu thật tốt quá!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi