9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp và đôi môi mềm mại của Long Uy, Liễu Thanh Y cuối cùng cũng nhận ra anh, bổ nhào vào trong lòng anh khóc thét lên: “Long Uy ơi, sao giờ này anh mới đến hả Long Uy?”
“Xin lỗi Thanh Y, là anh không tốt, anh đã đến muộn” Long Ủy ôm Liễu Thanh Y còn đang run sợ.

Liễu Thanh Y khóc hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Long Mạnh nằm trên sàn với vết máu dưới người anh ta, vẻ mặt cô hoảng sợ: “Long Uy à, anh, anh giết Long Mạnh hả?”
Long Uy đỡ cô xuống giường: “Ngoan, đừng sợ, anh ta chỉ ngất đi mà thôi!”
Anh nói xong, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân ồn ào.

Long Uy che chở Liễu Thanh Y ra phía sau theo bản năng.

Chẳng lẽ Long Minh Huệ đến sao?
Trái tim Long Uy sắp vọt lên cổ họng, anh vội vã chạy tới đây, hoàn toàn chưa kịp báo với nhóm người ông Sở.

Nếu tiếng bước chân này thật sự là người của Long Minh Huệ, đoán chừng có khoảng 10, 20 người, Liễu Thanh Y và anh muốn an toàn rút lui khỏi đây có lẽ rất khó khăn.


Trong lòng Long Uy đang khổ sở suy nghĩ cách đối phó.

Thoáng chốc, cửa đã bị đá văng ra, một nhóm cảnh sát mặc áo chống đạn trang bị đầy đủ với vũ khí trên tay xông vào.

“Bỏ vũ khí xuống!”
Súng trên tay đối phương nhắm vào Long Uy.

Lúc thấy cảnh sát đến, Long Uy thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chóng giơ tay lên: “Đồng chí cảnh sát ơi, hiểu lầm rồi, chúng tôi là người bị hại.

Vợ chưa cưới của tôi bị họ bắt cóc, tôi tới đây cứu cô ấy”
Thấy họ ăn mặc giản dị, không mang theo vũ khí, hai cảnh sát bước lên còng Long Uy lại.

“Nhà máy hóa chất này đã cấu kết với tập đoàn buôn lậu ma túy để sản xuất chất cấm, hơn nữa còn giết người bịt miệng.

Nhà máy đã bị cảnh sát niêm phong theo quy định của pháp luật, toàn bộ những người có liên quan tới vụ án đều bị bắt giữ chờ xét hỏi”
Nói xong, cảnh sát không thèm nghe hai người giải thích mà dẫn ra xe cảnh sát đậu bên ngoài.

“Đồng chí cảnh sát ơi, chúng tôi thực sự là người bị hại.

Vợ tôi đang mang thai bị bọn họ nhốt ở đây hai ngày rồi, các anh có thể thả cô ấy ra không.

Tôi đi theo các anh”
Long Uy nhìn khuôn mặt tái nhợt của Liễu Thanh Y, anh có ý khuyên đồng chí cảnh sát.

Nhưng chẳng ai quan tâm tới anh cả.


Một đường dây buôn lậu ma túy thần bí đang ẩn náu ở Hà Thành, cảnh sát đã theo dõi nhiều năm vẫn chưa tìm ra điểm đột phá.

Mãi đến mấy hôm trước, Lý Mẫn người đã chết đột nhiên xuất hiện và giải thích hết mọi chuyện rõ ràng.

Lúc này, bọn họ mới tìm hiểu nguồn gốc, điều tra ra nhà máy hóa chất Tùng Lâm này.

Long Uy và Liễu Thanh Y đeo còng tay ngồi ở trên xe cảnh sát, nhìn mười mấy chiếc xe cảnh bao vây toàn bộ nhà máy hóa chất Tùng Lâm.

“Thanh Y ơi, em đừng sợ, chuyện này không liên quan tới chúng ta.

Chờ tới sở cảnh sát lấy lời khai rõ ràng là được.’Anh nhẹ giọng an ủi Liễu Thanh Y.

Lúc này có vài cảnh sát chạy ra, chạy đến gần cảnh sát trưởng.

“Báo cáo, đã kiểm tra toàn bộ bên trong một lần, không phát hiện tung tích của người phụ trách Long Minh Huệ”
“Báo cáo, người đàn ông ở ký túc xá phía sau bị đánh thành thái giám thì nên giải quyết thế nào ạ?”
Cảnh sát kia nói xong, cảnh sát trưởng trưởng quay đầu lại liếc nhìn Long Uy, ý tứ sâu xa: “Cậu đánh anh ta?”
Long Uy cúi đầu: “Không phải, cậu ta vô tình đập trúng cái ghế thôi”

“Cậu biết Long Minh Huệ không?” Cảnh sát hỏi tiếp.

“Biết, chị ấy là chị cả của tôi”
Cho dù anh không thừa nhận chuyện này, cảnh sát cũng thông qua hộ khẩu điều tra ra thôi.

“Anh có biết sự việc cô ta sản xuất chất cấm, buôn lậu ma túy không?”
“Không biết, chúng tôi tưởng rằng chị ấy đã chết trong tai nạn xe cộ vào năm năm trước rồi”
Vì báo thù chị anh ta thực sự mất hết lý trí, dám cấu kết với băng nhóm buôn lậu ma túy giở thủ đoạn này.

Cảnh sát trưởng quan sát anh hồi lâu, thấy anh không giống đang nói dối, lại hỏi: “Vậy cậu biết bây giờ cô ta đang ở đâu không?”
Long Uy cúi đầu, nhìn chiếc còng tay sáng loáng trên tay mình, tay anh bất giác siết chặt.

Anh trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Khu nhà họ nhà họ Long trên núi Thanh Khê.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi