“Em còn gì để giải thích hả, Liễu Thanh Y là vợ sắp cưới của Long Uy, Long Uy là ai? Là em ruột của em đấy.
Vậy mà em lại để người ta sỈ nhục em trai của mình.
Long Minh Huệ ơi, em đã thay đổi”
Sở Thần Dật dùng sức hất tay cô ta rồi lùi về sau mấy bước, vẻ mặt không thể tin, dường như người trước mặt mình không phải người anh ta yêu mà là một ác ma giết người không chớp mắt.
“Em ruột thì sao? Người kia còn là bố ruột của em đó!
Năm đó, chuyện ông ta làm còn ác độc hơn em gấp trăm lần.
Con của chúng ta, Sở Thần Dật ơi, nó còn chưa đủ bốn mươi ngày tuổi nữa đã bị mấy tên biến thái hành hạ cho đến chết.
Anh không đau lòng sao?”
Kể lại quá khứ đau thương khiến tinh thần Long Minh Huệ suy sụp, cô ta khóc lóc chất vấn Sở Thần Dật.
Nghe cô ta nhắc về đứa bé, Sở Thần Dật cũng đau khổ nhắm chặt hai mắt.
“Long Minh Huệ ơi, em đã tạo nên tai nạn xe giết chết hai người kia.
Còn những người đàn ông hôm đó cũng bị em trả thù.
Long Minh Huệ à, anh xin em hãy dừng tay lại đi, đừng hại người vô tội “Hại người vô tội? Trong cơ thể Long Uy chảy dòng máu của kẻ đó, dựa vào đâu mà nó có thể sống hạnh phúc bên người mình yêu hả? Em không cam tâm!”
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Cảm Đông phía sau cô ta reo lên.
Lưu Cảm Đông lùi ra sau mấy bước, cẩn thận nhận điện thoại.
Không biết đối phương nói cái gì mà sắc mặt anh ta trở nên hoảng hốt.
“Cô chủ” Anh ta đến bên cạnh Long Minh Huệ, nói nhỏ vào tai cô ta.
Long Minh Huệ ngạc nhiên nhìn anh ta, một lát sau thì cười thê lương.
Cô ta chỉ tay vào Sở Thần Dật: “Sở Thần Dật à, vậy anh chưa giải thích với em, nói cái gì mà anh yêu em, nói cái gì mà anh sẽ bảo vệ em, rồi sống hạnh phúc ở nông trường bên châu âu.
Tất cả đều là nói dối”
“Anh cút, mau cút cho em.”
“Em báo thù cho con của chúng ta có gì sai? Anh lại vì người ngoài mà phản bội em, em cảm thấy thật thất vọng”
“Này Lưu Cảm Đông, anh mau ném Sở Thần Dật ra khỏi nhà lớn nhà họ Long cho tôi.”
“Cả đời này, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ta thêm lần nào nữa”
Ánh mắt Long Minh Huệ rất kiên định.
Sau khi nói xong liền điều khiển xe lăn điện quay người rời đi, để lại cho Sở Thần Dật một bóng lưng yếu đuối nhưng cũng tuyệt tình.
Sở Thần Dật ngạc nhiên nhìn cô ấy, vẻ mặt không thể tin, mất một lúc thì nhếch miệng nở nụ cười cay đẳng thể hiện sự bất lực.
“Long Minh Huệ à, anh làm vậy là vì em, vì tương lai của chúng ta.
Không có con thì chúng ta có thể đi nhận nuôi mà, anh chỉ sợ em…”
“Lưu Cảm Đông, anh không nghe tôi nói sao, lập tức ném Sở Thần Dật ra khỏi núi Thanh Khê cho tôi.
Anh tự giải quyết đi” Anh ta còn chưa nói xong đã bị Long Minh Huệ ngắt lời.
Lưu Cảm Đông nhìn chăm chằm Long Minh Huệ, khóe môi giật giật tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
“Dạ, tôi đi làm ngay”
Trong xe con, Sở Thần Dật cầu xin Lưu Cảm Đông.
Lưu Cảm Đông lạnh lùng nhìn anh ta: “Đã quá trễ!”
Trong khi nói chuyện, đối diện là sáu, bảy chiếc xe cảnh sát phóng nhanh tới, sau đó xe của bọn họ sượt qua hai người.
Giữa sườn núi Thanh Khê, ngoài nhà họ Long thì không còn ai ở đây, xe cảnh sát lướt gió chạy tới, chẳng lẽ là tới bắt Long Minh Huệ?
Trong nháy máy, mặt Sở Thần Dật như tro tàn..