9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Mạc Vũ Lý lại chớp chớp đôi mắt xinh đẹp đào hoa của mình: “Chỉ cần ở cùng mợ, con không ngại gian khổ”
Đùa chắc, không dễ gì bé mới tìm được cơ hội thoát khỏi hai con người có chỉ số IQ thấp và tự cao là mẹ và ông cậu của mình.

Điên đâu mà quay về nghe bọn họ căn nhăn, tham gia vào trò chơi vớ vẩn của bọn họ chứ.

Mạc Vũ Lý cậu là một thần đồng có chỉ số IQ cao, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, mới không thèm bị chậm phát triển trí tuệ như mẹ đâu!
Sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ nhấc một tảng đá tự đập thương chân mình!
Hoàng Ánh Tuyết lại cạn lời, hoàn toàn không thể giao tiếp với thằng nhóc này, tốt hơn là nên tìm cơ hội thông báo cho.

Mạc Tình biết đưa nó đi thôi.

Hạ quyết tâm xong, cô xách vali bước ra khỏi sân bay.


Tuy nhiên, sau khi nhìn ra cửa một lúc lâu, cô không thấy em trai mình là Hoàng Tuấn Phong ở đâu.

Mạc Vũ Lý đi theo sau cô, đôi mắt đẹp như hoa đào đảo quanh.

“Mợ à, để con nói cho mợ biết, nếu mợ dám gọi cho mẹ con, con sẽ nói với bọn họ rằng mợ không cam lòng ly hôn với cậu, cố ý bắt cóc con trở về Hà Thành.

Trên đường đi, mợ còn cố ý ngược đãi, hành hạ con!”
Nói xong, cậu bé vươn cánh tay trắng nõn nhỏ bé của mình ra trước mặt Hoàng Ánh Tuyết, trên đó lại toàn là vết sẹo, giống như được tạo ra bằng một sợi dây.

Hoàng Ánh Tuyết sửng sốt, vội vàng kéo cánh tay của cậu bé: “Con, con làm sao vậy? Ai đánh cháu?”
Mạc Vũ Lý vội vàng rút đi cánh tay nhỏ bé, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô tội nhìn cô, “Đều là mợ đánh đó!”
“Con để…nói bậy cái gì đấy, mợ đánh con khi nào?” Hoàng Ánh Tuyết người luôn tỏ ra tốt tính, sắp bùng nổ rồi.

“Chính là khi mợ bắt cóc con trở về Hà Thành, tâm tình không tốt nên đánh đó!”
Đôi mắt đẹp của Mạc Vũ Lý đầy nụ cười khiêu khích.

Kỹ năng hoá trang của cậu bé là đỉnh cao, ở trên máy bay đã sớm tạo ra một vết sẹo trên cánh tay của mình rồi, để phòng bị chiêu trò của mợ đó!
Hoàng Ánh Tuyết hoàn toàn bị cậu bé đánh bại, nặng nề thở dài: “Được rồi, mợ chịu thua, tạm thời hứa với con không.

thông báo cho mẹ con biết”

“Thật sao? Mợ, mợ thật sự là người xinh đẹp tốt bụng, con yêu mợ chết mất!” Nói xong, cậu bé nắm lấy tay Hoàng Ánh Tuyết hôn nhẹ.

Hoàng Ánh Tuyết nhìn cậu bé chằm chằm: “Nhưng mà, con phải nói cho mợ biết vết thương trên cánh tay của con là có như thế nào, lát nữa đi cùng mợ đến bệnh viện kiểm tra, bôi thuốc”
“Đi bệnh viện? Không cần đâu ạ!” Mạc Vũ Lý lui về phía sau kháng cự.

Bạn biết đó, cậu là cậu bé bị sinh non, sức khoẻ yếu ớt, trước ba tuổi cậu bé gần như đã dành cả cuộc sống của mình ở trong bệnh việc.

Từng mũi tiêm, từng viên thuốc, nếu mà đặt chúng trên mặt đất có thể ước tính là đi hết một vòng sân bay.

Vì vậy, bệnh viện, thuốc tiêm, thuốc men đối với cậu bé mà nói là địa ngục và ác quỷ Không ai được nhắc đến chuyện này trước mặt cậu bé, ai nhắc đến cậu bé và người đó lo lắng.

“Con bị thương rồi, nếu không đến bệnh viện sẽ bị nhiễm trùng, con nhất định phải đi!” Hoàng Ánh Tuyết kiên định.

Mạc Vũ Lý gãi gãi đầu, khuôn mặt đẹp trai mê người nhăn lại thành một quả bóng: “Cái đó, mợ xinh đẹp tốt bụng, đây không phải vết sẹo, đúng vậy, là con hoá trang thôi ạ!”
“Cái gì? Con, Mạc Vũ Lý, con…” Hoàng Ánh Tuyết tức giận chỉ vào cậu bé, nhưng không biết phải nói gì.


Mạc Vũ Lý nhân cơ hội nắm tay cô với vẻ mặt nịnh nọt: “Mợ à, mợ thương hại con đi mà, thu nhận con ở lại một thời gian nhé! Con bảo đảm với mợ sẽ không gây chuyện”
Nói đến đây, cậu bé lại cúi đầu xuống, thời điểm cậu bé cúi đầu xuống, nước mắt tuôn rơi như ngọc vỡ.

“Mợ biết đó, con là một đứa con ngoài giá thú.

Mẹ nhất định muốn nhà Mộ Dung thừa nhận con, mỗi ngày đều ép con học cái này cái kia, mẹ cho rằng chỉ cần con thành công, trở thành một người tài giỏi ưu tú, nhà Mộ Dung sẽ thừa nhận con.

Mẹ chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của con”
“Hu, mợ à, có đôi khi con bị mẹ ép đến mức không muốn sống nữa!”
Nói xong, cậu bé che đi khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ của mình, dáng vẻ nhỏ bé của cậu thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy xót xa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi