9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Khải Dã liếc mắt nhìn bọn họ, có chút kinh ngạc vui mừng: “Cháu nói nghe thử một chút?”
Long Bách tiếp lời: “Có gì khó đâu, ngôi sao muốn nổi tiếng thì phải làm một vài tai tiếng! Ví dụ như con ngoài giá thú, phẫu thuật thẩm mỹ, người thứ ba, lừa đảo, đây không phải là chiêu trò thường thấy trong làng giải trí sao? Chú là Tổng giám đốc công ty truyền thông Nguyệt Tú đấy! Còn không giỏi bằng cháu!”
Cậu ta còn chưa nói xong, Lục Hải Dã, Long Thiên và Mạc Minh Húc đã trừng mắt nhìn cậu ta.

“Lục Bảo, cháu tới, cháu đi giúp chú hai cướp lại chức Tổng giám đốc công ty truyền thông Nguyệt Tú ở trong tay Ngô Chính Quang có được không? Lại còn con riêng, phẫu thuật thẩm mỹ, lừa đảo! Tuổi còn nhỏ mà biết cũng không ít.

Cẩn thận chú nói cho bố mẹ cháu biết đấy” Lục Khải Dã trừng mắt nhìn Long Bách.

Long Bách xoay người chạy tới chỗ mẹ Lục, chỉ vào Lục Khải Dã rồi cáo trạng: “Bà nội, chú hai bắt nạt cháu!”
Mẹ Lục xoa đầu cậu bé, trừng mắt nhìn Lục Khải Dã: “Con bao nhiêu tuổi rồi, lại đi bắt nạt cháu trai mình.

Thật sự là vô dụng!”
“Mẹ, con bắt nạt nó thế nào chứ?” Vẻ mặt của Lục Khải Dã rất đau khổ.


Long Thiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Long Bách, lại liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Long Bách, em còn có nửa tiếng để làm bài tập, đến bảy rưỡi, em phải cùng Vũ Tuệ xuống nhà chạy một vòng!”
Nói đến bài tập về nhà và chạy vòng, khuôn mặt nhỏ của Long Bách và Vũ Tuệ đột nhiên ỉu xìu.

“Anh năm, hôm nay em mệt, có thể không chạy được không!” Vũ Tuệ làm nững nhìn Long Thiên.

Khóe miệng Long Thiên nhếch lên một nụ cư: thì tiền tiêu vặt cũng không cần nữa”
“Anh… vốn là cùng một mẹ sinh, tại sao lại muốn anh em tương tàn như vậy? Hừ, em không thích anh năm nữa” Vũ Tuệ Bĩu môi, xách cặp đi lên tầng hai.

“Vũ Tuệ, đợi bọn chị với!” Mộc Lam và Tư Nhã cũng vội vàng mang cặp sách theo cô bé lên tầng hai.

Long Thiên nhìn Long Bách: “Còn em? Không muốn tiền tiêu vặt nữa sao?”
“Được, vậy Long Bách cũng bĩu môi, cầm cặp sách lên, học giọng điệu của Vũ Tuệ: “Cùng sinh ra từ một mẹ, sao anh lại muốn anh em tương tàn, anh năm, anh quá độc ác!”
Nói xong, cậu bé miễn cưỡng đẩy cửa bước sang phòng đối diện.


Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hừ, anh luôn cho rằng mình thông minh, sao anh không tự viết bài tập về nhà? Anh ba là một thiên tài y học nổi tiếng thế giới, nhưng cũng không thấy anh ấy tự mãn và kiêu ngạo như anh”
Long Thiên lạnh lùng nói: “Long Bách, em nói cái gì?”
Long Bách nhanh chóng quay đầu lại, nở nụ cười: “Không có, em không có nói cái gì.

Anh nghe nhầm rồi”
Nói xong, cậu bé vội vàng chạy về phía đối diện.

“Đây đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn nha!” Lục Khải Dã nhìn đến ngây người.

Lưu Cửu Nhạ nhanh chóng vỗ anh ta một cái: “Đừng nói nhảm, cẩn thận Long Bách nghe thấy lại tức giận!”
Lúc này, Mạc Minh Húc đã từ trong phòng lấy ra một bộ tài liệu, đi tới trước mặt Lục Khải Dã, trực tiếp đưa cho anh ta.

“Chú hai, đây là kế hoạch của cháu và Long Thiên dành cho ba nghệ sĩ của chú.

Chú xem đi.”
Lục Khải Dã nghi ngờ nhận lấy nó, khó tin hỏi lại: “Các cháu đã lập kế hoạch gì?”
Hai bạn nhỏ này còn nhỏ, biết thế nào là kế hoạch sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi