9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Ở Châu Âu, bà mẹ già và người cậu mỗi sáng đều dậy lúc sáu giờ, và thời gian của Mạc Vũ Lý gần như đều được sắp đặt kín mít.

Nào là học dương cầm, học vũ đạo, luyện thanh nhạc, học các môn văn hóa, biến đổi đa dạng các loại hình thức muốn chế tạo cậu bé thành một thần đồng toàn tài, hoàn hảo ba trăm sáu mươi độ.

Chỉ có như vậy mới được người nhà họ Mộ Dung công nhận.

Những trò chơi kiểu cầu trượt như thế này, cậu bé có nằm mơ cũng không mơ được, không bao giờ được đi tới những nơi ấy.

Nhưng mà, mẹ với cậu lại không tự ý thức được là do gia chủ nhà họ Mộ Dung không chấp nhận cậu bé.

Nguyên nhân không phải do Mạc Vũ Lý không đủ xuất sắc, mà nói không chừng người ta đã biết cậu bé không phải huyết mạch nhà bọn họ.

Chẳng qua vì mặt mũi của Mộ Dung Lãnh Hàng, hay là vì nguyên nhân gì khác mới không lật tẩy hai người họ.


Trong mắt những người nhà Mộ Dung, hai người họ như đang nhảy nhót tấu hài mà thôi.

Bởi vậy Mạc Vũ Lý mới dốc lòng muốn tìm được bố ruột của mình.

Đến một ngày nào đó, khi âm mưu của mẹ và cậu bị bại lộ, lúc đó đã có bố ruột che chở, chung quy sẽ không đến mức quá thê thảm.

Lúc này, những điều cậu bé muốn chơi, muốn ăn, muốn làm trong mơ đều hóa thành hiện thực, thật là tốt quá.

Cậu rất vui!
Mạc Hân Hy ngồi vào một ghế dài gần đó, nhìn cậu bé hớn hở như một bé Pony, vui sướng chơi đùa trong khu vui chơi.

Thằng bé này vừa nói được mẹ mời gia sư về dạy, xem ra hoàn cảnh gia đình rất tốt.

Nhưng nhìn thăng bé thế này, hình như chưa từng được đi ở những nơi như khu vui chơi.

Có lẽ do người trong nhà bảo bọc quá kỹ!
Cũng may, nhà họ Lục rất thoáng trong việc giáo dục con cái, nếu đây là con của cô chắc chắn cô sẽ rất xót xa.

Sau khi Mạc Vũ Lý chơi được nửa tiếng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chảy ra đầy đầu.

Cậu nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai mới chạy đến cạnh Mạc Hân Hy, cởi cả nón và khẩu trang xuống.

“Dì xinh đẹp, mọi người đều nói cháu rất giống Mạc Vũ Lý một ngôi sao nhí mới nổi tiếng dạo gần đây.


Họ luôn nhìn nhầm cháu thành cậu ấy, bởi vậy nên cháu mới phải mang khẩu trang che mặt”
Cậu sợ Mạc Hân Hy nhận ra mình, nên đã dứt khoát biện giải trước.

Nhưng dạo gần đây Mạc Hân Hy đều nằm ở bệnh viện, hơn nữa cô cũng không quan tâm lắm những tin tức của giới giải trí, nên chẳng biết Mạc Vũ Lý là ai chứ càng chưa nói tới ngoại hình của cậu.

Tuy nhiên, cô vẫn kéo lấy tay cậu bé.

“Dì ơi, dì…” Mạc Vũ Lý còn tưởng Mạc Hân Hy là fan cuồng, vừa định giải thích liền thấy Mạc Hân Hy lấy khăn giấy ra, âu yếm lau đi mồ hôi trên trán cho cậu.

“Cháu nhìn lại mình xem, cả đầu đầy mồ hôi.

Nếu bị gió thổi qua nói không chừng sẽ bị cảm cúm!” Giọng nói của cô mang theo một ít trách móc, như thể đang đối mặt với chính đứa con của mình.

Chẳng hiểu tại sao, lúc vừa rồi khi nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Vũ Lý, tim cô bỗng dưng đập mạnh lên.

Nhìn thấy đôi mắt hoa đào phối với những đường nét trên gương mặt ấy, thế nhưng làm cô nhớ tới dáng dấp của Nhị Bảo lúc mới sinh ra.


Năm đó, trong chín đứa nhỏ, Nhị Bảo là đứa có cơ thể khỏe nhất, ưa nhìn nhất.

Cũng chỉ có nó vừa sinh ra đã có một đôi mắt to, con ngươi đen láy, hay nhìn đảo quanh.

Lúc ấy Diệp Lan Chỉ đã nói, Nhị Bảo có đôi mắt hoa đào, khi lớn lên sẽ làm mê đảo không ít cô gái!
Nhưng không ngờ tới, đứa có cơ thể khỏe nhất, bú sữa tốt nhất, lớn lên cũng sẽ rất đẹp trai, cũng là đứa có hy vọng sống cao nhất I Nhớ tới Nhị Bảo, Mạc Hân Hy không nén nổi đau thương, hốc mắt cô cũng dần đỏ lên.

Một đứa trẻ thông minh như Mạc Vũ Lý, rất nhanh đã cảm giác được cô biến hoá cảm xúc: “Dì ơi, dì sao vậy? Sao bỗng dưng lại bi thương như thế?”
Mạc Vũ Lý nghiêng đầu ngồi cạnh Mạc Hân Hy, quyết định nói chuyện an ủi cô một lát rồi mới chơi tiếp.

Nếu không nhờ có dì xinh đẹp này, có lẽ bây giờ cậu vẫn còn đang lang thang bên ngoài khu chung cư.

Nào có cơ hội để hiện thực hóa được giấc mơ công viên giải trí một cách nhanh chóng như vậy chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi