Anh nhanh chóng dựa theo dãy số điện thoại kia, bấm nút gọi lại, nhưng đầu dây bên kia vẫn mãi không có người tiếp.
“Anh còn muốn nói gì nữa đây, nói anh yêu tôi ư2”
Mạc Hân Hy mệt mỏi ngồi sụp xuống giường.
Trong di động của cô hiện lên một tấm hình, Lục Khải Vũ nằm trên giường, còn Mai Huyền My với một thân trần trụi dán lên người anh.
Hai người, động tác cực kỳ thân mật, tay Mai Huyền My thậm chí còn đặt lên vị trí đàn ông của Lục Khải Vũ.
“Anh đừng nói với tôi rằng tấm hình này là giả đấy?”
Mạc Hân Hy nhìn chằm chằm anh, trong trái tim cô đang đau đớn đến mức không cách gì hô hấp được.
Người đàn ông này là người mà từ ngày đầu tiên cô bước chân vào cánh cổng đại học đã đem lòng thương mến.
Cô vốn nghĩ rằng hai người đến từ hai tầng lớp bất đồng, cả đời này cũng sẽ chẳng bao giờ sóng bước cùng nhau.
Nhưng mà, ông trời cứ lần này đến lần khác lấy cô ra đùa giỡn, để cô say khướt ngã nhào vào người anh, còn sinh cho anh tận chín đứa trẻ.
Bảy năm sau, họ mới gặp lại nhau.
Anh tỏ tình với tình yêu sâu đậm, tinh tế, tỉ mỉ yêu thương cô, khiến cô cảm thấy một kẻ tầm thường như mình thế mà cũng đã có được tình yêu của một người từng là hot boy nổi tiếng nhất trường.
Lúc bấy giờ cô mới chầm chậm mở rộng cánh cửa lòng, để rồi mở toang ra không còn giữ lại chút gì, toàn tâm toàn ý yêu anh.
Muốn cùng anh đi tìm mấy đứa con, làm tròn trách nhiệm của bậc làm bố làm mẹ, cùng nhau trải qua những hỉ nộ ái ố trong mối quan hệ hôn nhân, tay trong tay và trải qua hết quãng đường đời còn lại.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ trách sao lúc ấy bản thân Mạc Hân Hy cô quá ngây thơ.
Cô rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ quá mức tâm thường!
Lục Khải Vũ đi đến, ngồi sát bên cạnh, nhìn thấy giọt lệ lóng lánh trượt trên gò má cô, bỗng dưng ôm rịt lấy cô, giọng nói cũng nhuốm màu vui sướng: “Vợ à, có phải em đang ghen không? Có phải điều này chứng tỏ em đã yêu anh đến mức không muốn rời đi rồi hay không?”
Thái độ của anh đột nhiên xoay một trăm tám mươi độ như thế khiến Mạc Hân Hy nghệch ra.
Cô thở phì phò, đẩy anh ra: “Buông tôi ra, thứ nằm trong lòng ngực anh quá bẩn, anh cũng là một thằng khốn nạn nốt”
Vị hot boy mang danh lạnh lùng cao quý giờ đây lại đùa giỡn một cách cực kỳ một không liêm sỉ: “Không buông đâu.
Anh sạch sẽ thơm tho lắm đấy nhé, lòng anh, thân thể của anh đời này cũng chỉ thuộc về một người là Mạc Hân Hy thôi”
“Lục Khải Vũ, anh còn biết xấu hổ là gì hay không?”
Vừa nói Mạc Hân Hy vừa đánh thăng một quyền vào bụng anh, mà còn dùng hết sức lực mình có.
Lục Khải Vũ đau đến chau mày, nhưng tay vẫn ôm rịt lấy cô không chịu thả ra.
“Vợ à, em có đánh anh đến chết thì anh cũng không buông ra đâu.
Anh đã nói rồi, cả đời này chỉ khi anh chết đi, còn không, em đừng mong rời khỏi anh”
Mạc Hân Hy tiếp tục nện vào người anh cú thứ hai, có điều lực độ cú đánh này đã nhẹ hơn ban đầu.
Lục Khải Vũ vẫn cứ thế ôm lấy cô, không sờn, kiên quyết không buông tay.
Cú thứ ba, thứ tư, thứ năm…
vẻ dù thấy chết cũng Cuối cùng, Mạc Hân Hy vẫn không suy suyển được anh, bèn chẳng còn cách nào khác mà bỏ cuộc.
“Lục Khải Vũ, chúng ta ly dị đi! Trong mắt Mạc Hân Hy tôi không thể chứa nổi hạt sạn này đâu.
Mấy đứa bé, tôi cũng sẽ dẫn toàn bộ chúng đi cùng”
Cả người cô mệt lả, chẳng buồn giấy giụa thêm chỉ nữa, mặc cho anh ôm lấy cô không thả.
Lục Khải Vũ nhanh chóng hôn chụt lên môi cô một cái: “Vợ à, cho dù là tội phạm mang tội ác tày trời đi nữa, quan tòa ở tòa án trước khi phán xét cũng vẫn sẽ cho người đó một cơ hội để bào chữa.
Thế mà em ngay cả một cơ hội cho anh giải thích cũng không thể ư? Cứ vậy mà phán án tử hình cho anh sao?”
“Anh còn muốn biện minh thế nào nữa đây?”
Mạc Hân Hy không tin nổi nhìn anh.
Da mặt người đàn ông này quá sức dày rồi đấy!
Đây là nam thần cao quý, lạnh lùng không vướng bụi trần trong tâm thức mỗi người trong trường đấy ư?
Từ lúc nào mà anh ta lại vô sỉ như vậy chứ.
Biểu cảm của cô có hơi nghệch ra, trong mắt của Lục Khải Vũ chính là vừa ngốc nghếch lại rất đáng yêu, anh nhân cơ hội này lại hôn môi cô một cái chụt chóng vánh.
Sau đấy, anh giơ điện thoại của cô lên, phóng to ảnh trước mặt Mạc Hân Hy: “Nào vợ yêu, hai chúng mình cùng nhau nghiên cứu tấm hình này một chút nhé.
Mạc Hân Hy bày vẻ mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm anh: “Lục Khải Vũ, sao đến giờ mà tôi mới phát hiện, da mặt anh lại dày đến thế..