9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Trong khoảnh khắc bị Đào Lệ Mẫn bóp cổ, Mai Huyền My chỉ vùng vây theo bản năng một lúc, sau đó, trên khuôn mặt trắng bệch đột nhiên lộ ra nụ cười giải thoát.

Cô ấy khó khăn nói với Đào Lệ Mẫn: “Cảm ơn chị đã giải thoát cho tôi”
Thế này thì cô ấy cũng không cần đối mặt với ông bố bà mẹ không có tính người của chính mình nữa, cũng không cần sống mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía nữa.

Khoản nợ của em trai không liên quan đến cô ấy nữa.

Sự trách mắng của bố mẹ cũng không liên quan đến cô ấy nữa.

Cô ấy tự do rồi, cô ấy giải thoát rồi.

Đôi mắt Đào Lệ Mẫn đỏ ngầu, giống như con thú đang phát điên, lực trên tay càng ngày càng mạnh.

Mai Huyền My sớm đã từ bỏ việc vùng vẫy, trên mặt là vẻ bình tĩnh coi thường cái chết.


Chỉ là, khi càng ngày càng gần đến cái chết, trong đầu cô ấy mơ hồ xuất hiện bóng dáng của một người.

Người đó đối với cô ấy mà nói giống như ánh trăng ở trên trời, cao.

cao ở phía trên, chẳng thể nào với tới.

Nhưng mà, tối hôm đó, anh ấy lại rất dịu dàng, rất dịu dàng.

Nụ hôn của anh ấy là giống như cơn mưa tháng ba, từng chút một rơi lên trên người cô ấy.

Cả quá trình, anh ấy chẳng hề vội vàng mà tỉ mỉ chú ý đến phản ứng của cô ấy, dẫn dắt cô ấy từng chút một.

Khoảnh khắc đó, cô ấy mới cảm nhận được bản thân là một người đang sống, là một người được người ta yêu thương bảo vệ.

Đó có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời bi ai thống khổ này của cô ấy.

Chỉ là, cô ấy không xứng với anh ấy.

Người nhà của cô chỉ là một đám quỷ hút máu, nếu như biết được chuyện giữa bọn họ, chắc chắn sẽ lừa anh ấy.

Vì vậy, sau khi sự việc xảy ra, cô ấy thấy anh ngủ say rồi nhưng đôi má vẫn khiến người ta tim đập thình thịch, cô ấy đã lựa chọn lặng lẽ rời đi.

Ở Hà Thành, anh ấy là người có sự nghiệp, có địa vị, có học thức, có nhan sắc.

Mà cô ấy lại chỉ là một cô gái nhỏ bé tốt nghiệp cấp ba, ngoại trừ người nhà cực phẩm thì chẳng có gì nữa cả.


Giữa bọn họ đã định trước là không có khả năng.

Chỉ là, cô ấy hy vọng kiếp sau bản thân có thể gặp lại anh ấy.

Đến lúc đó, cô ấy có thể đứng cùng độ cao với anh ấy, lần nữa gặp gỡ, lần nữa quen biết, lần nữa yêu nhau.

Cuộc đời này có thể nằm trong lòng anh ấy mấy tiếng đồng hồ, Mai Huyền My đã thấy là đủ Đôi mắt Mai Huyền My càng ngày càng mơ hồ, cô ấy đang đợi khoảnh khắc cái chết đến, giải thoát hoàn toàn cho cô ấy.

Một bóng dáng giống như đã phát điên, phóng nhanh xuyên qua đám đông chen chúc đang chỉ trỏ lên sân khấu.

Vừa bay lên, người đó lập tức đẩy Đào Lệ Mẫn ra.

“Buông cô ấy ra” Lực của người đó vô cùng lớn, đẩy cả người Đào Lệ Mẫn đi ra.

Mai Huyền My giống như một cây bông khô héo, chẳng còn chút sức sống nào, từ từ ngã xuống.

Bạch Vĩ Hạo đưa nhanh tay ra ôm chặt lấy cô ấy.

“Huyền My, Huyền My”

Nhìn thấy đôi má trắng bệch chẳng còn sức sống của Mai Huyền My, trong lòng Bạch Vĩ Hạo cảm thấy vô cùng lo lắng, chân mềm ra, đứng không vực, ôm lấy Mai Huyền My ngã xuống nền đất trên sân khấu diễn thuyết.

“Lạc Chính Hoa, Lạc Chính Hoa” Anh ta hô lên thất thanh.

Sự xuất hiện và hành động của Bạch Vĩ Hạo lần nữa khiến cho toàn bộ hiện trường bùng nổ.

Tổng giám đốc của Công ty Trang trí nội thất Nguyệt Tú và Mai Huyền My, người hãm hại Lục Khải Vũ, hai người bọn họ, thế này cũng quá bất ngờ rồi đó.

Vẻ mặt Lạc Chính Hoa chẳng chút tình nguyện đứng dậy từ chỗ ngồi: “Này là chuyện gì đây chứ? Còn kịch tính hơn cả mấy bộ phim truyền hình dài tập nữa”
“Lạc Chính Hoa, anh chết rồi sao?” Cả người Bạch Vĩ Hạo đã sắp phát điên rồi.

Lúc này Lạc Chính Hoa mới vội vàng đi lên trên bục sân khấu.

“Nhanh, nhanh xem cô ấy sao Bạch Vĩ Hạo vì quá căng thẳng mà giọng nói cũng trở nên run rẩy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi